Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 340 - Chương 340. Cố Nhân Trùng Phùng (1)

Chương 340. Cố nhân trùng phùng (1)
Chương 340. Cố nhân trùng phùng (1)

“Sư muội, lần này sư phụ xuất quan, vết thương cũ đã khỏi hẳn, tu vi cũng tăng tiến lên nhiều. Tông môn chúng ta đã phải nhẫn nhục ba năm nay, bây giờ cũng đã đến lúc phục hưng, muốn trọng chấn thanh danh môn phái, điều cần thiết nhất cần phải làm hiện giờ là gì? Đương nhiên là phải phải lấy máu của địch nhân cũ để tế cờ rồi”

Thanh âm này có chút quen tai, nghe mãi đến nửa câu sau Tống Tiềm Cơ mới nghĩ ra, người đang nói có lẽ là Viên Thanh Thạch, sư huynh của Trần Hồng Chúc, đại đệ tử của Hư Vân.

Năm ấy, Hoa Vi Tông dùng đến ‘Hoa Vi phù thành’, mời ra tàn hồn của tổ tông để giết hắn, Viên Thanh Thạch bị môn phái sắp xếp cho chủ trì trận pháp.

Viên Thanh Thạch vừa nói xong, ba bốn thanh âm già nua hoặc uy nghiêm cũng lên tiếng phụ hoa, đồng loạt khuyên bảo Trần Hồng Chúc gia nhập ‘kế hoạch phục hưng môn phái’.

Tống Tiềm Cơ nghe mà thấy buồn cười, sao món nợ Hoa Vi Tông phải đóng cửa mấy năm nay lại tính hết lên đầu hắn như vậy?

Không nên phân một nửa cho Tiển Kiếm Trần sao?

Diệu Yên cau mày, tâm tư xoay chuyển.

Đại điển đính hôn của Trần Hồng Chúc biến hoá trùng trùng, đại biểu cho danh vọng tông môn bị đả kích. Tiển Kiếm Trần sau khi cứu Tống Tiềm Cơ, đi qua Hoa Vi Tông, để lại một đạo kiếm khí, đại biểu cho vũ lực tông môn bị đả kích. Hoa Vi Tông dưới hai tầng đả kích phải giấu tài, cũng coi như Hư Vân đã có quyết định sáng suốt.

“Nhưng Hư Vân lúc này lại dám lên kế hoạch giết Tống Tiềm Cơ, chẳng lẽ hắn đã sắp đột phá hoá thần, không sợ chỗ dựa sau lưng Tống Tiềm Cơ nữa, cũng không sợ ‘vị kia’ nữa sao?”

Lại nhìn sang phía Tống Tiềm Cơ, người này sau khi nghe thấy người khác nói phải giết mình, vậy mà khoé miệng còn khẽ cười, giống như đang nghe một câu chuyện cười vậy.

Diệu Yên không khỏi rùng mình.

Gió núi thét gào, mây đen trùng trùng.

Ánh trăng lạng băng xuyên thấu qua khe hở tầng mây, chiếu sáng một bên mặt của Trần Hồng Chúc.

Viên Thanh Thạch nhìn sư muội, tâm tình hết sức phức tạp. Trần Hồng Chúc cao lên rồi, cũng gầy hơn, làn da trở nên thô ráp, nhưng lại không có vẻ tiều tuỵ, ngược lại, lại có khí chất hiên ngang lão luyện, tứ chi thon dài hữu lực, đứng giữa gió lớn bên vách núi mà lưng eo thẳng tắp như cột cờ.

Trước đây nàng cứ luôn ngồi trên Thệ Thuỷ Kiều đung đưa hai chân, ngẩn người nhìn cá chép ngũ sắc trong biển mây, ánh mắt mông lung.

Lúc này, đôi mắt nàng lại sáng ngời kiên định, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, bình thản mà nhìn thẳng vào hắn.

Mà một tốp tu sĩ trẻ tuổi bên cạnh nàng biểu tình đều kiên định, giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

So với đại tiểu thư ngày trước, nàng hiện giờ càng giống ‘người thống trị’ hơn, một vị Chưởng môn trẻ tuổi.

Nhưng ‘Tiểu Hoa Vi Tông’ không phải là ‘Hoa Vi Tông’.

Trần Hồng Chúc nếu không nguyện ý nghe theo sự sắp xếp của môn phái, không muốn đem theo những người này quay lại môn phái, có nghĩa là nàng đã thoát ly khỏi sự khống chế của môn phái.

Giọng nói của Viên Thanh Thạch được đề cao, ngữ khí càng trở nên nghiêm khắc:

“Sư muội, những năm này Thiên Cừ nhanh chóng mở rộng, những môn phái thế gia khác của Thiên Tây Châu đều chịu sự uy hiếp của Thiên Cừ. Càng ngày càng khó thu nhận được ngoại môn đệ tử, phàm nhân càng ngày càng khó quản, hương hoả của thần miếu các nơi ngày một điêu tàn.

Nếu cứ tiếp tục như thế mãi, Tống Tiềm Cơ tất sẽ một mình độc hưởng hương khói thờ phụng của Thiên Tây Châu, Thiên Cừ tất sẽ trở thành bá chủ mới của Thiên Tây Châu.

Tống Tiềm Cơ sớm đã xé rách da mặt, kết tử thù với chúng ta. Đợi đến lúc đó, Hoa Vi Tông chúng ta chẳng lẽ phải cậy nhờ kẻ khác, kéo dài hơi tàn sao? Vì môn phái, muội không nguyện ý xuất lực sao?”

Trần Hồng Chúc cũng nhìn sư huynh Viên Thanh Thạch của mình, năm ấy chuyện Hoa Vi phù thành đã lưu lại bóng ma thảm thiết cho hắn.

Về sau hắn khổ công tu luyện, không còn là đại sư huynh thuận buồm xuôi gió mà trưởng thành, trầm ổn có thừa, nhuệ khí không đủ nữa.

“Sư huynh, việc này đối với môn phái là trăm hại không lợi, tư oán so với đại cục, phải lấy đại cục làm trọng”

Trần Hồng Chúc đáp.

Tranh chấp vẫn đang tiếp tục, Tống Tiềm Cơ đánh thức đám linh hồn đang làm công trong giới vực.

“Đừng có nói ta không hiểu tình người, không đưa các ngươi quay lại môn phái nữa nhé. Đây chính là hậu bối ngày nay của Hoa Vi Tông, các ngươi muốn xem thì xem đi”

Đám linh hồn làm công đều thành tinh, sau khi nghe qua một lát, liền thăm dò ra được tình thế của tu chân giới ngày nay, tình cảnh của môn phái nhà mình, không khỏi đồng loạt thở ngắn than dài.

“Tống tiểu tử không lừa chúng ta, tông môn đúng là xuống dốc rồi”

“Người được lòng người sẽ được thiên hạ. Tình thế hiện nay, đã không thể chống đỡ, giết một Tống Tiềm Cơ thì có tác dụng gì. Tôn nghiêm, hào nhoáng, thể diện thì tính là cái gì, vì sự tồn tại của môn phái, nên vứt bỏ hết thảy sự hưởng thụ”

Hàn Thiên Chân Nhân, người nghĩ ra chế độ ngoại môn đệ tử làm công, lên tiếng:

“Nếu là ta thì nên tạm thời hy sinh một phần lợi ích, phá vỡ giới hạn giữa nội môn và ngoại môn, giảm bớt việc xử phạt, dùng vinh dự và khen thưởng để khống chế đệ tử. Đối phó với phản loạn phải lấy việc chiêu hàng làm chủ, trước tiên phải vứt bỏ kiêu ngạo đi, cứ như vậy, nhiều nhất chỉ một trăm năm, thuỷ triều đến rồi đi, thiên hạ vẫn sẽ là thiên hạ của chúng ta”

Đám tàn hồn làm công tranh cãi ầm ỹ, đưa ra kết luận.

“Tiểu cô nương này quyết đoán, dám vứt bỏ hết thảy, thay đổi hướng đi, là một nhân tài thông minh có thể bồi dưỡng”

Hết chương 340.
Bình Luận (0)
Comment