Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 341 - Chương 341. Cố Nhân Trùng Phùng (2)

Chương 341. Cố nhân trùng phùng (2)
Chương 341. Cố nhân trùng phùng (2)

Trần Hồng Chúc lại nghe thấy Viên Thanh Thạch nói:

“Trước khi Chưởng Môn bế quan, từng được Vô Tương đại sư tương trợ, lần này xuất quan, xưa đâu bằng nay. Mấy người sau lưng Tống Tiềm Cơ kia, người thì già, người thì bệnh, người thì bị thương, có ai còn có thể chống lại sư phụ được nữa? Một khi Tống Tiềm Cơ chết đi, Thiên Cừ sẽ như rắn mất đầu, tự nhiên sẽ tán loạn thôi, Quận Thiên Cừ sẽ quay lại thành thuộc địa của tông môn, trở lại với quỹ đạo vốn có của nó”

“Tống Tiềm Cơ nếu không chết, tất sẽ bùng nổ một cuộc đại chiến, lúc ấy biết bao nhiêu mạng của phàm nhân và tu sĩ mới có thể lấp đầy sông ở Thiên Cừ”

Viên Thanh Thạch thở dài:

“Không có ai muốn chiến tranh hết, nhưng thiên hạ này đã không còn giống như trước nữa, chiến tranh cách chúng ta không còn xa đâu”

Trần Hồng Chúc kinh hãi:

“Phụ thân muốn toàn diện khai chiến với Thiên Cừ ư?! Không được! Tình hình rối ren tất có thế lực khác ngư ông đắc lợi!!”

“Chúng ta đương nhiên phải liên hợp với các đại thế gia môn phái, muội tìm cả trăm lí do, cũng chỉ là không muốn giết Tống Tiềm Cơ. Sư phụ lệnh cho muội ba năm không được quay về tông môn, trong lòng muội oán hận, muốn ly khai tông môn”

Viên Thanh Thạch đáp.

“Không phải như vậy! Sư môn bình an vô sự, phụ thân đột phá, muội cũng vô cùng vui mừng”

“Vậy muội vì sao lại không muốn trở lại? Muội phiêu bạt bên ngoài cực khổ, hà tất phải bỏ dễ lấy khó?”

“Bởi vì…”

Trần Hồng Chúc nghiến răng:

“Đó không phải là con đường của muội!”

“Ha!”

Một tiếng cười lạnh vang lên.

Triệu Thái Cực đem theo bảy vị trưởng lão Nguyên Anh bước ra từ trong đội ngũ của Hoa Vi Tông.

Tám người này khí thế hung hãn, áp đảo Tiểu Hoa Vi Tông tuổi còn trẻ, thế lực yếu ớt, căn cơ nông cạn.

Hoa Vi Tông trải qua đả kích bi thảm, tầng lớp cai quản trong tông môn đã buông bỏ sự kiêu ngạo, trở nên đoàn kết hơn.

Triệu Thái Cực vừa xuất hiện đã lập tức làm khó dễ:

“Đại tiểu thư, đừng quên lúc ngươi đi còn đem theo ba vạn linh thạch, ba ngàn cuốn phục khắc điển tịch, ba trăm bình đan dược, ba mươi thanh bảo kiếm! Nếu ngươi không muốn quay lại thì đem những thứ này cả vốn lẫn lãi trả lại cho tông môn! Từ nay không được lấy danh nghĩa của Hoa Vi Tông để truyền đạo!”

Trần Hồng Chúc ngẩn ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi:

“Năm ấy, là Chưởng Môn tự mình gật đầu, cho phép ta dùng những thứ này, các vị trưởng lão năm ấy cũng đều đồng ý cả!”

“Trước khác nay khác, lúc ấy mọi người đều không nói được ngươi nên mới đáp ứng ngươi, nhưng đâu có nói là cho không. Đồ vốn là mượn dùng, nếu ngươi không nghe theo sự sắp xếp của tông môn, tự lập môn hộ, tông môn vì sao còn phải trợ giúp ngươi? Ba vạn linh thạch mà đổ vào mỏ quặng dùng để đào mỏ mới, nay cũng có đến ba mươi vạn rồi!”

Trần Hồng Chúc trầm mặc không nói gì.

Sắc mặt đám đệ tử trẻ tuổi sau lưng nàng đỏ bừng.

So với Thiên Cừ đất rộng của nhiều, phì nhiêu giàu có hay Mạc Bắc to gan lớn mật, anh dũng thiện chiến thì Tiểu Hoa Vi Tông không nghi ngờ gì là nghèo khó nhất.

Trước khi Trần Hồng Chúc xuống núi, tu chân giới chỉ biết nàng kiêu ngạo tuỳ hứng, không ít người chờ xem trò cười của vị đại tiểu thư này.

Nàng nếu thu nhận đệ tử, sao có thể tranh đoạt nổi với các đại môn phái đại thế gia khác, bởi vậy nàng đa phần qua lại nơi Thiên Đông Châu khốn cùng rét lạnh, dọc đường hành y cứu người, khai đàn giảng kinh, không lấy một xu. Sau đó dần dần có danh tiếng mới có người vì ngưỡng mộ mà đến.

Triệu Thái Cực hiển nhiên cũng biết Trần Hồng Chúc không có tiền, cho nên mới lấy lí do này để làm khó, chỉ muốn ép nàng phải cúi đầu.

“Đại tiểu thư, ngươi luôn nói hết thảy là vì tông môn nhưng lại không nghe theo hiệu lệnh của tông môn, như vậy sao có thể nói là trung thành được chứ?!”

Trần Hồng Chúc hít sâu một hơi, không bị uy hiếp:

“Ta sớm đã thề sẽ hiến đạo, không ai có thể nghi ngờ lòng trung thành của ta với tông môn, trừ phi ngài cũng nguyện ý thề giống ta”

Triệu Thái Cực không kìm nổi nữa, hắn giận dữ hét lên:

“Ngươi tưởng rằng ngươi tự tạo ra một Hoa Vi Tông mới, tự mình làm Chưởng Môn là vạn sự đại cát sao? Như vậy cho dù có không tuân theo sự sắp xếp của tông môn cũng không tính là làm trái lời thề đúng không? Ha, chỉ cần trục xuất ngươi ra khỏi từ đường của tông tộc, ngươi không còn là người cùa Hoa Vi Tông nữa. Đạo mà ngươi truyền không còn là Hoa Vi Tông chính thống, ngươi như vậy cũng tính là phá vỡ lời thề!”

Vẻ mặt bình tĩnh của Trần Hồng Chúc rạn nứt. Lời thề cả đời cống hiến cho môn phái của nàng giờ lại trở thành phù chú đòi mạng nàng, một câu ‘không phải chính thống’ đơn giản đã đẩy nàng xuống vực sâu.

Nàng như rơi xuống động băng, máu toàn thân trở nên lạnh buốt.

Hai bên im lặng giằng co, một bên thì từ trên cao nhìn xuống, một bên thì xấu hổ, phẫn nộ.

Chợt nghe thấy một thanh âm nhàn nhạt vang lên:

“Năm nay cho ngươi mượn một quả trứng, năm sau trả cho ta mười con gà. Mùa xuân cho ngươi mượn một hạt giống, mùa thu trả ngươi trăm cân lúa. Loại giao dịch dễ kiếm thế này, ta cũng muốn làm, có ai tới tìm ta mượn tí tiền không”

Hai bên đang phòng bị lẫn nhau, không muốn nửa đường có người thứ ba xông ra.

Toàn bộ ánh mắt giống như đao kiếm bắn thẳng về hướng phát ra thanh âm:

“Là ai?!”

Đằng sau cây thông già rậm rạp và tảng đá lởm chởm, một người ung dung bước ra.

Chỉ thấy y phục hắn rách nát, dung mạo tuấn mỹ, khí chất trầm tĩnh.

Hắn đi thẳng về phía trước, đi vào giữa đám người, đúng lúc chắn trước người Trần Hồng Chúc, đứng phía đối diện với Triệu Thái Cực.

Hết chương 341.
Bình Luận (0)
Comment