“Tống Tiềm Cơ!”
Triệu Thái Cực kinh ngạc la lên:
“Ngươi, ngươi!”
Sắc mặt đám người Hoa Vi Tông liền trở nên xanh xanh trắng trắng, mỗi người một vẻ.
Nhất thời vô số ý nghĩ bay qua đầu.
Hắn sớm đã ở nơi này, hắn nghe được bao nhiêu rồi?
Sao hắn dám xuất hiện một mình, chẳng chút sợ hãi như vậy, chẳng lẽ đội ngũ của Thiên Cừ, hoặc là thủ hạ của hắn đang nấp ở quanh đây sao?
Chẳng lẽ Kỷ Thần đã sớm lập trận ở đây sao?
Chẳng lẽ Trần Hồng Chúc vốn đã liên thủ với Tống Tiềm Cơ, cố ý dẫn bọn họ tới nơi này?
Diệu Yên vẫn đứng sau tảng đá, sắc mặt hơi tái.
Hoa Vi Tông khí thế hùng hổ, Tống Tiềm Cơ không nên bước ra như vậy.
Chẳng lẽ hắn chỉ vì để giải vây cho Trần Hồng Chúc mà không ngại tiến vào trận doanh của kẻ địch sao?
Trần Hồng Chúc chỉ nhìn bóng lưng người kia, nàng đứng yên tại chỗ, cả người cứng đờ.
Tu sĩ trẻ tuổi bên người nàng lại tràn đầy khí thế:
“Hoá ra hắn chính là Thiên Cừ Vương Tống Tiềm Cơ, không ngờ lại còn trẻ như vậy!”
“Một mình xông vào vòng vây, mặt không đổi sắc, nói cười vui vẻ, đây chính là phong thái của Thiên Cừ Vương. Không hổ danh là anh hùng đương thời!”
Bọn họ nếu là ở chỗ khác lần đầu gặp Tống Tiềm Cơ, tuyệt đối sẽ không đến mức như vậy, nhưng đúng lúc này trăng mờ gió lớn, Hoa Vi Tông từng bước ép sát làm khó, bọn họ tức giận nhưng lại không dám nói ra, hai bên đang giằng co thì Tống Tiềm Cơ lại đột nhiên xuất hiện, không chút lưu tình mà trào phúng người của Hoa Vi Tông một phen, nói ra những lời bọn họ không dám nói.
Ánh mắt của đám tu sĩ trẻ tuổi này lộ vẻ sùng bái, đến cả y phục rách nát trên người Tống Tiềm Cơ cũng cảm thấy có vài phần ý vị tiêu sái bất kham.
Tống Tiềm Cơ không biết trong lòng Diệu Yên, Trần Hồng Chúc, đám người Tiểu Hoa Vi Tông và Hoa Vi Tông nghĩ thế nào, hắn chỉ biết, nếu hắn còn không bước ra thì sẽ bị đám linh hồn đang làm công vì kích động quá mức làm cho điếc tai mà chết mất.
“Thiên Cừ Vương! Món nợ này dù tính thế nào, cũng là chuyện của Hoa Vi Tông ta, Thiên Cừ của ngươi lẽ nào cũng muốn nhúng tay vào sao?”
Triệu Thái Cực bình tĩnh trở lại, lời nói sắc bén:
“Thiên Cừ còn chưa trở thành bá chủ mới của Thiên Tây Châu mà đã hành sự bá đạo không nói lý như vậy, chẳng trách ai cũng nói người Thiên Cừ đều là thổ phỉ cường đạo”
Mấy vị trưởng lão của Hoa Vi Tông nghe vậy liền lập tức lớn tiếng trào phúng, muốn thăm dò xem phụ cận có mai phục không.
Chỉ tiếc rằng chẳng có ai chủ động nhảy ra, hoặc vì phẫn nộ mà để lộ khí tức.
Tống Tiềm Cơ lắc đầu:
“Chuyện của Hoa Vi Tông các ngươi, đương nhiên trong tông các ngươi phải tự giải quyết. Ngươi có mời ta tới quản, ta cũng lười quản!”
Triệu Thái cực lạnh giọng:
“Nếu đã như vậy, ngươi còn không mau tránh ra!’
Tống Tiềm Cơ đáp:
“Được thôi”
Hắn xoay người, giống như muốn rời đi thật.
Lúc này, hắn đang chắn trước mặt Trần Hồng Chúc, vừa xoay người lại đã đối diện với khuôn mặt của Trần Hồng Chúc.
Trần Hồng Chúc vô thức nhìn đi chỗ khác.
Nàng cảm thấy mấy năm nay việc gì cũng thay đổi, chỉ có Tống Tiềm Cơ vẫn là mang dáng vẻ như trước đây.
Tu chân giới gió mây vần vũ, hắn cũng chẳng quan tâm, nghe thấy người khác muốn giết hắn cũng như đang nghe một câu chuyện cười.
Bản thân nàng lại bị đồng môn bức ép đến mức chật vật như vậy, lúc này quả thật không muốn đối diện với đối phương.
“Ta không có thiên phú và chiến lực như Vệ Chân Ngọc, cũng không có căn cơ như Thiên Cừ, còn phải đối phó với người nhà mình, ta có phải chuyện gì cũng làm không xong không?”
Đủ loại thống khổ, tủi thân, uất ức đè nén trong đáy lòng nàng, trước giờ chưa từng để lộ ra ngoài. Lúc này, gặp được Tống Tiềm Cơ mới đột nhiên tuôn trào.
Tống Tiềm Cơ thấy Trần Hồng Chúc không nhìn mình, tưởng là nàng đang tránh tị hiềm:
“Ta tới đây vội vàng, Mạnh Hà Trạch bọn họ không tìm thấy ta, sợ là sẽ lo lắng. Ta phải đi rồi, các ngươi có đi không?”
“Ta….”
Trần Hồng Chúc nghĩ thầm, ngươi có ý gì vậy.
Bọn ta mới nãy còn thương lượng việc giết ngươi, ngươi còn tới giải vây?
“Ta đi cùng với Thiên Cừ Vương”
Có tu sĩ trẻ tuổi sau lưng nàng cướp lời.
Đám người Hoa Vi Tông nghe thấy vậy liền trao đổi ánh mắt.
Tống Tiềm Cơ thật sự một mình tới đây sao?
Hắn chỉ có một mình mà còn dám kiêu ngạo như vậy sao?
Triệu Thái Cực cảm thấy như bị người khác trêu đùa, vô cùng tức giận.
Hắn nhìn kĩ Tống Tiềm Cơ, y phục rách nát, tóc tai tán loạn, giống như mới trải qua một trận ác chiến, trốn chạy tới đây.
Kế hoạch giết hắn đã bị nghe thấy, nếu cứ thả hắn quay về như vậy, đợi đến khi hắn dưỡng thương xong, chẳng khác gì thả hổ về rừng.
Triệu Thái Cực nháy mắt với bảy vị trưởng lão sau lưng hắn:
“Ngươi nói năng lỗ mãng sỉ nhục tông môn ta xong, chẳng lẽ liền cứ như vậy mà rời đi sao, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi như vậy sao?”
Còn chưa nói xong, tám đạo kiếm ảnh đã đâm thẳng về phía bóng lưng Tống Tiềm Cơ.
Trần Hồng Chúc không ngờ bọn họ mới nói được một nửa đã đột nhiên động thủ, chưa kịp lên tiếng cảnh báo thì kiếm khí đã đến rồi.
“A!”
Diệu Yên đang đứng sau tảng đá nhìn thấy vậy không khỏi kinh hô.
Tống Tiềm Cơ vẫn không quay đầu lại.
Chẳng lẽ hắn không kịp dự liệu, không thể phòng ngự sao?
Một khắc kiếm ảnh chạm vào Tống Tiềm Cơ kia, trên người hắn bỗng nhiên bùng nổ một đạo bạch quang.
Màn đêm bị chiếu sáng, hư ảnh cực đại hiện lên từ sau lưng hắn, một tiếng hét to chấn động núi rừng:
“Nghịch đồ!”
Kiếm khí trở nên tán loạn!
Tám người thổ huyết bay ngược lại về phía sau !
Hư ảnh kia râu bạc phấp phới, đạo cốt tiên phong.
Từng bóng sáng trắng lần lượt bay ra từ trong Giới Vực, hoá thành hình người.
Giống như thần phật hiện thân giáng thế, chen chúc dày đặc, bao phủ trời đêm sau lưng Tống Tiềm Cơ.
Giống như tượng phật trang nghiêm, huy hoàng vô ngần.
“Nghịch đồ!”
Vô số thanh âm uy nghiêm chồng lên nhau, vang vọng liên hồi.
Đám người hoảng sợ.