Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 344 - Chương 344. Ác Khách Cáo Biệt (2)

Chương 344. Ác khách cáo biệt (2)
Chương 344. Ác khách cáo biệt (2)

Bốn chữ ‘Hoa Vi chính thống’ quanh quẩn bên trong núi.

Từng đạo bạch quang mỏng manh được phát ra, chiếu sáng cả đêm tối, hội tụ lại thành một dòng sông ánh sáng dài.

 Dòng sông ánh sáng lơ lửng trên bầu trời đêm, chảy qua đỉnh đầu của tất cả mọi người Hoa Vi Tông, giống như quá khứ huy hoàng trước kia của tông môn được tái hiện lại, khiến cho mọi người không khỏi trở nên phấn kích.

Dòng sông ánh sáng tiến về phía Trần Hống Chúc, chìm vào giữa hai hàng lông mày của nàng.

Cả người Trần Hồng Chúc liền chấn động.

Mọi người đều đang trố mắt nhìn, xung quanh trở nên yên tĩnh không một tiếng động.

“Hoa Vi chân lệnh’ ở trong tay Chưởng môn có thể khống chế trận pháp của Hoa Vi Tông, là biểu trưng cho thân phận.

Còn ‘Hoa Vi chân ấn’ là ấn ký ở chỗ sâu bên trong thần hồn, đại biểu cho sự tán thành của lịch đại đại năng tông môn.

Trần Hồng Chúc mở mắt ra, phía trên cái trán trơn bóng của nàng hiện lên một đạo ấn ký màu đỏ nhạt, có hình thoi, vừa giống như một bông hoa, lại vừa giống như một ngọn lửa, tỏa sáng nhè nhẹ.

“Hoa Vi ấn’ đã hoàn thành.

Sau một đêm dài, ngọn lửa này cuối cùng đã được đốt lên.

Dòng sông ánh sáng dần tiêu tán, đám hư ảnh trên bầu trời cũng dần trở nên mờ mịt, phảng phất như sẽ bị gió núi thổi đi.

Bọn họ quyến luyến nhìn nàng, giống như đang nhìn về tương lai vô hình phía trước.

Trần Hồng Chúc chớp mắt, trong mắt hơi rưng rưng, cao giọng nói:

“Kính mời các vị lão tổ trở lại----”

Mọi người Hoa Vi Tông sau khi thấy nàng hành lễ cũng liền hành lễ theo, cùng cao giọng nói:

“Kính mời các vị lão tổ trở lại----”

Gió đêm gào thét dữ dội, cuồn cuộn không dứt, giống như một bài ca phúng điếu của thiên địa.

Tống Tiềm Cơ rốt cuộc xoay người lại, nhìn về phía giữa không trung.

Triệu Thái Cực lấy lại bình tĩnh, làm ra tư thái cung kính đối với những hư ảnh trên bầu trời, nhưng trong lòng lại đang hết sức hối hận:

“Vốn chỉ là những tàn hồn, phải dựa vào tử khí chống đỡ, sau khi bị tinh lọc đi tử khí, tất nhiên sẽ trở nên suy yếu, còn có thể có bao nhiêu thần thông được nữa chứ. Aiz, ta vốn dĩ không nên sợ hãi bọn họ, hiện tại lại để cho Trần Hồng Chúc thành công lấy được Hoa Vi ấn, giờ có làm gì cũng đều chậm rồi”

“Dù là hồn phách cũng phải là quỷ hùng. Lão phu đi trước đây”. Bình Nguyên chân nhân cười lớn một tiếng.

“Tống tiểu tử, để những chuyện trần tục trong bí cảnh quấn thân như vậy, không bằng lại quay về nhà trồng trọt còn hơn”. Hàn Thiên chân nhân nói.

Vừa dứt lời, liền tiêu tán trong thiên địa.

Từng hồn phách một dần tiêu tán, giống như pháo hoa nở rộ, giống như sao băng xẹt qua.

Bùng sáng lên một cách mạnh mẽ nhưng chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, chiếu sáng đủ những khuôn mặt đang đứng ở nơi đây, bất kể là già hay trẻ.

Bọn họ vốn là những tàn hồn với tử khí quấn thân, trở thành một loại vũ khí không có thần trí ý thức dưới tay người khác, đáng ra đã nên tiêu tán ở Hoa Vi phù thành từ lâu rồi.

Nhưng lại trở thành những người làm công bên trong Giới Vực của Tống Tiềm Cơ, đem sở học suốt đời của mình viết thành những điển tịch lưu lại tại Thiên Cừ, đổi lấy ánh mặt trời ấm áp cùng làn gió nhẹ trên cánh đồng lúa mạch.

Tống Tiềm Cơ giống như một vị địa chủ áp bách bọn họ làm công, bọn họ giống như những vị ác khách không mời mà tự đến.

Cứ như vậy cùng tồn tại dưới một mái hiên, đến thời điểm đám ác khách cáo biệt rời đi, địa chủ như hắn vẫn không khỏi cảm thấy thương cảm.

Mọi người Hoa Vi Tông ai nấy đều mang theo biểu tình hết sức phức tạp, chỉ có Tống Tiềm Cơ là lẳng lặng đứng đó nhìn bọn họ, yên lặng đưa tiễn bọn họ.

Sao trời sẽ rơi xuống, thái dương rồi sẽ tắt, những thứ từng yêu từng hận cũng rồi sẽ mất đi.

Không có người nào là sẽ vĩnh viễn tồn tại mãi được.

Dù là nhỏ bé hay có là vĩ đại thế nào, hết thảy đều rồi sẽ chìm vào dòng sông thời gian cuồn cuộn, hóa thành một viên bùn đất dưới đáy sông mà thôi.

“Bọn họ đều đi cả rồi, thời điểm ta rời đi cũng nhanh tới thôi”. Hoa Vi chân nhân nói:

“Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhau, ngươi đã nói với ta một câu như thế này, ‘người đã chết, hà tất còn phải lưu luyến nhân gian’, ngươi nói rất đúng….Chết đi rồi vạn sự sẽ thành không, đáng tiếc, vẫn là có chút luyến tiếc chốn phàm trần này”

Bọn họ đều là những cường giả lững lẫy một thời, nhìn thấy môn phái xuống dốc như vậy, không muốn lại tiếp tục an ổn qua ngày ở trong Giới Vực của một vị hậu bối nữa, bọn họ quyết định dùng chút lực lượng cuối cùng của mình, để lựa chọn một tương lai tươi sáng hơn cho môn phái.

Chỉ còn lại vị cường giả mạnh nhất, cổ xưa nhất này là vẫn còn an tĩnh ở trong cánh đồng lúa mì của hắn, lâm vào ngủ say.

Trần Hồng Chúc cao giọng nói:

“Từ hôm nay trở đi, ta chính là Hoa Vi Tông chính thống”

Thanh âm của nàng trở nên kiên định, như một chú ưng nhỏ bay vút lên bầu trời.

Từ nay trở đi, nàng sẽ nhận được quyền lực tối cao ở từ đường Hoa Vi Tông, ngoại trừ vị Chương môn có được ‘Hoa Vi lệnh’, còn lại không ai có địa vị cao hơn nàng được.

Triệu Thái Cực oán giận đến cực điểm, nhưng cũng biết đại thế đã mất. Có được hai chữ chính thống, từ đây bọn họ không thể tiếp tục áp chế Trần Hồng Chúc và ‘Tiểu Hoa Vi Tông’ của nàng được nữa.

Lại là vì Tống Tiềm Cơ.

Lại là vì hắn.

Tống Tiềm Cơ không rảnh mà nhìn biểu tình của mọi người, chuyện này đối với hắn mà nói, tới đây là kết thúc.

Hắn tiến về phía trước, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Các đệ tử ‘Tiểu Hoa Vi Tông’ chủ động nhường đường cho hắn, mở to hai mắt dõi theo hắn, mang theo sự kính nề mà nhìn Thiên Cừ Vương.

Trần Hồng Chúc liền đuổi theo, thấp giọng nói:

“Đa tạ”

Tuy nàng không biết hồn phách của tổ tiên quãng thời gian vừa rồi đã sống nhờ ở nơi nào, nhưng nàng cũng biết, nếu không có sự đồng ý của Tống Tiềm Cơ, bọn họ cũng sẽ không có khả năng hiện thân như vậy.

Tống Tiềm Cơ gật đầu:

“Không cần”

Ánh mắt của những người xung quanh sáng bừng lên, mong đợi hai người bọn họ lại nói thêm chút gì đó, nhưng hai người không tiếp tục nói thêm lời nào nữa.

Chỉ như gặp nhau thoáng qua như vậy.

Hết chương 344.
Bình Luận (0)
Comment