“Đợi đã”
Một bóng người mặc váy trắng từ phía sau cây thông cổ thụ vòng qua tảng đá bước ra ngoài, đi đến phía dưới ánh trăng, theo chân Tống Tiềm Cơ.
“Diệu Yên tiên tử?!”
Viên Thanh Thạch cả kinh, sau lại cả giận nói:
“Tên này bắt cóc ngươi sao?”
Đám người từ sớm đã biết phía sau tảng đá có một người, hơn nữa nghe giọng nói là một vị nữ tu trẻ tuôi, chỉ là không ngờ rằng người đó chính là Diệu Yên.
Cho dù có xảy ra chuyện gì, nàng đều không nên xuất hiện ở nơi này, ở cùng một chỗ với Tống Tiềm Cơ.
Bước chân của Tống Tiềm Cơ không ngừng lại, đầu cũng không quay lại hay có ý chờ đợi nàng.
“Là ta bắt cóc hắn”
Diệu Yên lạnh lùng đáp:
“Tránh ra”
Đám người Hoa Vi Tông kinh ngạc vô cùng, hai mặt nhìn nhau.
Nàng là Diệu Yên sao?
Diệu Yên hoàn mỹ cao quý, sao có thể nói ra những lời như vậy?
Trần Hồng Chúc ngẩn người. Thiên hạ này biến hóa long trời lở đất, đến cả Diệu Yên cũng thay đổi rồi.
Nếu tông môn vẫn còn tiếp tục chùn chân bó gối, cổ hủ cao ngạo như trước kia, tất sẽ phải trả giá lớn.
Viên Thanh Thạch dõi theo bóng lưng của Tống Tiềm Cơ, nghiến răng nói:
“Hắn chỉ là một tên cuồng vọng vô lễ, căn bản không biết quý trọng nàng. Tiên tử là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hà tất phải đi theo loại người như thế này”
Diệu Yên nhướng mày, nhẹ cười chế nhạo một tiếng:
“Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sao? Ngươi thấy thích thì ngươi đi mà làm. Ta không cần cái danh hiệu này nữa”
Ánh mắt lạnh lẽo của nàng giống như một cọng rơm cuối cùng, da mặt Viên Thanh Thạch trở nên đau đớn, khí huyết liền dâng trào, lớn giọng mà hét:
“Tống Tiềm Cơ! Ngươi chớ có đắc ý, sư phụ ta đã đột phá nửa bước Hoá thần, các đại tông môn thế gia của Thiên Tây Châu tất sẽ nghe theo hiệu lệnh của sư phụ mà toàn diện khai chiến với Thiên Cừ của ngươi”
Trong lòng Trần Hồng Chúc không khỏi trầm xuống, mặc dù nàng đạt được ‘Hoa Vi Ấn’, bảo vệ được danh phận chính thống, không cần phải lo lắng sẽ bị tông môn xoá tên, từ đó sẽ phải làm trái lời huyết thề, phải chịu phản phệ nữa.
Nhưng nếu tâm ý của phụ thân nàng đã quyết sẽ tiến hành khai chiến với Thiên Cừ, nàng nên ngăn trở thế nào đây?
Lại chỉ nghe thấy Tống Tiềm Cơ đáp:
“Các ngươi cảm thấy ta sợ sao?”
Thái độ của hắn khác với ngày thường, hắn ngửa đầu lên nhìn vầng trăng trên cao mà cười.
Đêm nay quả thực đã quá dài rồi, Tống Tiềm Cơ trước tiên phải đối phó với mị yêu, sau đó lại truy kích phân thân của Vô Tương, phải chịu tổn thương từ vụ tự bạo của đối phương, rồi lại chiến đấu và trấn áp được Hỗn Độn, nhưng cũng lại tiếp tục bị thương không nhẹ, sau cùng còn bị Diệu Yên dùng Hoàng Đoạn Sơ đưa đi.
Sự việc đã đến nước này rồi, vậy mà vẫn còn chưa xong, sau khi truyền tống tới nơi này, lại nghe thấy người ta ở sau lưng mình thảo luận nên giết mình thế nào, rồi lại phải cáo biệt với đám linh hồn làm công trong cánh đồng lúa mì của mình.
Một ngụm trọc khí còn đang đè nén ở trong lòng, hắn đành phải cười lớn thành tiếng, để tiêu tan bớt nghẹn khuất.
“Các ngươi cứ tới đi!”
Tống Tiềm Cơ phất tay áo, cất cao giọng nói:
“Ta ở Thiên Cừ chờ các ngươi!”
Quần áo rách nát tung bay, bóng người chồng lên nhau, chẳng mấy chốc đã đi xa.
Thanh âm của hắn vang vọng trong núi mãi không dứt, gió lạnh thét gào, giống như có kiếm khí đang tung hoành.
Trong ánh mắt đám đệ tử trẻ tuổi của ‘Tiểu Hoa Vi Tông’ lộ ra vẻ khao khát, có người lẩm bẩm nói:
“Nếu thật sự xảy ra đánh nhau, trên đầu chúng ta còn mang danh Hoa Vi Tông, chúng ta sẽ phải giúp bên nào đây?”
“Đương nhiên là giúp Tống Vương rồi. Tống Vương hào khí ngút trời, đêm nay được tận mắt chứng kiến vị anh hùng này, quả thật không uổng xông vào bí cảnh”
“Aiz, ta nếu giống như hắn ngồi vững nơi Thiên Cừ, nhất hô vạn ứng, ta cũng không sợ”
Trần Hồng Chúc nghe thấy mọi người bàn luận, trong lòng ngũ vị tạp trần, nhưng ngoài mặt lại chỉ nhẹ cười:
“Các ngươi làm đảo lộn thứ tự rồi. Trước tiên phải không sợ trước đã mới có thể có được Thiên Cừ”
Lúc Tống Tiềm Cơ còn chưa phải là Thiên Cừ Vương, chỉ là một tiểu đệ tử ngoại môn của Hoa Vi Tông, hắn đã chẳng sợ gì cả rồi.
………
Đêm dài sắp qua, vầng trăng dần chìm xuống sau những dãy núi.
Ánh sáng mờ nhạt lúc bình minh hắt ngang đường chân trời, hình thành nên một dải sáng vàng đỏ đan xen, lan khắp cả bình nguyên.
Dưới màn trời, một nửa là màu xanh lam, một nửa là màu đỏ cam, năm người cầm theo pháp khí trong tay, đứng giằng co.
Bọn họ đứng giữa chỗ cỏ dại um tùm cao bằng nửa người, nhìn giống như bốn người đang chặn lại một người, mà giữa bốn người kia lại phân ra thành hai phe.
Giữa hai phe cách nhau ba trượng, có thể nghe rõ giọng nói, thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt, cũng có thể bất cứ lúc nào công kích đối phương.
“Sao chỉ có một mình ngươi?”
Hà Thanh Thanh lạnh lùng hỏi.
Hai con tò vò màu vàng vỗ cánh bay quanh Diệu Yên, giống như hai chiếc chuông vàng biết bay múa.
“Nhanh như vậy đã đuổi kịp rồi”
Diệu Yên liếc nhìn tò vò dẫn đường cho Hà Thanh Thanh.
“Lúc ta cho ngươi ‘Tiên Âm Lệnh’, ngươi liền lưu lại ‘Truy hồn phấn’ trên người ta sao? Ý định thoái ẩn khi ấy của ta không phải là giả, ngươi hà tất phải việc gì cũng làm đến mức quyết tuyệt như vậy?!”