“Ta chỉ là muốn lưu lại hậu chiêu, lo trước khỏi hoạ thôi. Nếu không phải đêm nay ngươi sinh sự, ta vĩnh viễn sẽ không dùng đến con tò vò này”
Hà Thanh Thanh hỏi:
“Hắn đâu rồi?”
“Ta sẽ không nói cho ngươi biết”
Diệu Yên không hề sợ hãi.
Dung mạo mĩ lệ của nàng được ánh sáng mặt trời mạ lên một tầng kim sắc, khoé miệng khẽ cười, rực rỡ loá mắt.
“Ngươi đã dùng tà pháp gì vậy? Ngươi giấu sư huynh ở đâu rồi?”
Mạnh Hà Trạch quát hỏi.
Diệu Yên mỉm cười không đáp, từ chối trả lời hắn.
Mạnh Hà Trạch muốn xông lên nhưng lại bị một cánh tay ngăn lại.
Vệ Chân Ngọc lên tiếng:
“Nàng ta không làm Tống Tiềm Cơ bị thương nổi đâu. Hơn nữa dựa vào tốc độ thân pháp của Tống Tiềm Cơ, nếu một lòng muốn rời đi, nàng ta cũng theo không kịp, chỉ có thể đuổi theo phía sau thôi”
Hắn trước tiên giữ cho Mạnh Hà Trạch và Kỷ Thần ổn định trở lại, sau lại quay đầu lại, trưng ra vẻ mặt thân thiện với Diệu Yên:
“Diệu Yên tiên tử, lúc bọn ta chặn ngươi lại, ngươi đang vội vội vàng vàng, phương hướng rõ ràng, xem ra cũng đang đuổi theo người khác. Tống Tiềm Cơ đi về hướng nào, còn phải nhờ tiên tử dẫn đường”
Vệ Chân Ngọc không biết, Hà Thanh Thanh và Diệu Yên từng xảy ra chuyện gì ở trong bí cảnh, cũng không biết, lúc Tống Tiềm Cơ giả dạng thành Tống Tầm từng có chuyện gì với Diệu Yên.
Nhưng hắn am hiểu xem mặt đoán ý, có thể phỏng đoán đại khái từ dấu vết lưu lại, từ đó ghép thành toàn cảnh.
Hà Thanh Thanh có thể lấy ra tò vò dẫn đường và truy hồn phấn, vậy người đồng môn với nàng như Diệu Yên cũng có thủ đoạn tương tự.
Ý cười của Diệu Yên nhạt đi:
“Từ lâu đã nghe hung danh của Vệ Vương Mạc Bắc. Ta nếu không nguyện ý dẫn các ngươi đi, Vệ Vương sẽ giết ta sao?”
“Tu chân giới đủ loại lời đồn, tiên tử hiểu lầm ta rồi”
Vệ Chân Ngọc chậm rãi tiến về phía nàng. Bước chân của hắn vô cùng nhẹ nhàng, dung mạo anh tuấn cùng với ý cười ôn nhu, ánh mắt chuyên chú vô cùng mê hoặc lòng người:
“Ta và bọn họ không chung đường, hai chúng ta có thể hợp tác”
Mạnh Hà Trạch nghe thấy vậy không khỏi khiếp sợ, xoay chuyển chuôi kiếm:
“Vệ Bình, ngươi điên rồi hả!”
Kỷ Thần nhào lên trước:
“Bình tĩnh đã Mạnh huynh! Hắn giờ không còn tên là Vệ Bình nữa!”
“Ngươi đứng lại đó!”
Tính cảnh giác của Diệu Yên cực cao, nàng hô lên với Vệ Chân Ngọc:
“Nếu ngươi tiếp tục tiến lại gần, ta sẽ bóp chết con tò vò này, các ngươi ai cũng đừng hòng tìm thấy hắn!”
Vệ Chân Ngọc lập tức dừng bước, ra hiệu bản thân mình hoàn toàn vô hại:
“Ta đoán ngươi mang Tống Tiềm Cơ đi cũng không phải định làm chuyện gì bất lợi với hắn mà hoàn toàn ngược lại, ngươi muốn đi theo hắn, có đúng không? Nhưng thân phận hiện giờ của ngươi trước mặt hắn bị làm hỏng rồi, không lấy lòng hắn nổi”
Hắn vừa nói vừa quan sát sự biến hoá trong ánh mắt của Diệu Yên, tiếp tục mê hoặc:
“Ta có pháp khí Tiểu Vân Thoi, tốc độ rất nhanh, hai chúng ta có thể bỏ lại những người này, ngươi mang ta theo, cùng đi tìm hắn. Những chuyện còn lại giao cho ta, tất sẽ để tiên tử được như ước nguyện”
“Ồ? Ngươi có bản lĩnh lớn như vậy sao? Ta dựa vào cái gì phải tin ngươi chứ”
Diệu Yên hỏi.
Biểu tình trên khuôn mặt Vệ Chân Ngọc hết sức chân thành tha thiết:
“Lần đầu tiên ta gặp được Tống Tiềm Cơ, lúc đó ta là thích khách nhận ủy thác của người khác tới giết hắn. Chỉ dựa vào vài yếu tố mà hắn biết rõ thân phận thích khách của ta. Tuy nhiên, nhờ tài năng của ta mà hắn vẫn giữ ta lại làm quản gia, để ta chăm lo việc ăn ở đi lại của hắn. Thân phận trước mặt hắn của tiên tử cho dù có tệ thế nào đi nữa cũng không thể tệ bằng thân phận thích khách của ta đâu đúng không. Về sau ta rời khỏi Thiên Cừ rồi, Tống Tiềm Cơ còn không bỏ được mà phải giả trang thành Tống Tầm tới giúp ta nữa… Ngươi xem, việc này ta rất thành thục, còn có kinh nghiệm từng thành công, ta là đối tác tốt nhất của ngươi”
Biểu cảm của Mạnh Hà Trạch đã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung nữa. Hắn giống như nuốt phải cả vạn nồi mì do Tống Tiềm Cơ nấu, là cái loại mì trước khi trù nghệ của đối phương tiến bộ.
Vệ Chân Ngọc còn cần thể diện nữa không vậy?
Kỷ Thần chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Sao cùng một việc mà từ trong miệng Vệ Chân Ngọc nói ra, ý vị bên trong đó liền thay đổi vậy?
Chợt nghe thấy Hà Thanh Thanh nhẹ nhàng nói:
“Diệu Yên sư muội cẩn thận. Hắn không tốt bụng giúp ngươi đến mức đấy đâu, chỉ là không muốn để Tống Tiềm Cơ gặp được ta trước thôi”
Vệ Chân Ngọc cũng không phản bác:
“Hà tiên tử thật là thông minh”
Ba người Hà Thanh Thanh, Mạnh Hà Trạch và Kỷ Thần đã quen biết nhau từ trước, cũng có vài phần giao tình. Nếu sự tình phát triển như bình thường, hai người này sẽ không bỏ lại Hà Thanh Thanh.
Nhưng Vệ Chân Ngọc không nguyện ý như vậy.
Mục đích bị vạch trần, ám chiêu trở thành dương mưu, hắn dứt khoát nói thẳng:
“Ta không giống như Tống Tiềm Cơ, chỉ quan tâm tới một mẫu ba tấc đất nhà mình. Ngươi lúc này đang vội đi tìm hắn, chẳng qua là muốn khuyên hắn liên thủ với ngươi, muốn mượn sức mạnh của Thiên Cừ giúp ngươi Đông Sơn tái khởi, ta nói đúng không?”
Hà Thanh Thanh lạnh lùng đáp:
“Vệ Vương quả nhiên tầm mắt sâu rộng, tai mắt khắp nơi, động tĩnh tranh đấu của Tiên Âm Môn không nhỏ, đương nhiên không thể giấu nổi ngươi. Nhưng ta không phải muốn lợi dụng hắn, mà chỉ là muốn liên thủ với hắn. Nếu tu chân giới buộc phải có chiến tranh, nào có ai chỉ có thể tự lo thân mình, không cần liên minh bằng hữu chứ?”