Vệ Chân Ngọc nhẹ cười một tiếng:
“Ta lúc này đang ở trong bí cảnh, tin tức bên ngoài cũng không đủ linh thông. Ban đầu ta cũng không rõ thế nào, nhưng Diệu Yên tiên tử sau khi gặp ngươi, câu đầu tiên liền nhắc đến ‘Tiên Âm Lệnh’ và ‘thoái ẩn’, cho nên ta mới có thể chắc chắn ràng biến cố trong Tiên Âm Môn, phe của ngươi đã thất bại rồi, Giáng Vâng tiên tử đã bại rồi”
Hắn đồng tình mà nhìn Hà Thanh Thanh:
“Hà tiên tử, ngươi có hiểu lầm to lớn đối với Tống Tiềm Cơ rồi, hắn không hề có lòng hiếu thắng đâu, càng sẽ không lấy Thiên Cừ ra để đặt cược, giành thắng lợi thay cho người khác”
Hà Thanh Thanh cười rộ lên:
“Vậy ngươi có biết, cây Cầm đầu tiên, khúc nhạc đầu tiên của ta là ai tặng cho không? Ai giúp ta có được như ngày hôm nay?”
Vệ Chân Ngọc thở dài.
Một khắc hơi thở rơi xuống đất kia, ánh sáng mặt trời nhảy ra từ đường chân trời, kéo dài cái bóng của hắn.
Hắn đứng ngược sáng, biểu tình mơ hồ:
“Khi trước hắn đối tốt với ngươi, đơn giản chỉ là vì tính hắn tốt. Hắn vốn dĩ gặp một người liền cứu một người, gặp hai người liền cứu cả đôi, mỗi một người được hắn cứu đều tưởng rằng mình không giống với những người khác, nhưng không giống chỗ nào chứ…”
Sắc mặt Hà Thanh Thanh thay đổi:
“Câm mồm!”
Nhưng Vệ Chân Ngọc vẫn tiếp tục nói:
“Ngươi xem cây cỏ đầy trong Tống Viện, có cái nào là không xanh um tươi tốt đâu? Chỉ là được hắn nhất thời chăm sóc mà thôi. Tiên tử thông minh như vậy, đừng hiểu sai ý nữa, đừng tự mình đa tình nữa”
“Ngươi….!”
Hà Thanh Thanh tức giận giơ tay lên, ngón tay xẹt lên ánh sáng sắc bén.
Vệ Chân Ngọc nhàn nhạt cười, không hề tránh né, giống như không kịp trốn tránh.
Tay của Hà Thanh Thanh dừng giữa không trung, bỗng nhiên buông xuống, giận quá hoá cười:
“Ngươi cố ý kích động ta sao? Ngươi muốn để ta động thủ làm ngươi bị thương, sau đó ngươi sẽ đến trước mặt hắn giả bộ đáng thương. Ngươi mang thương tích tới gặp hắn, hắn tất nhiên sẽ mềm lòng với ngươi, ngoài ra sẽ bởi vì ta ra tay ngoan độc mà ghét bỏ ta. Đường đường là Vệ Vương Mạc Bắc mà lại giở thủ đoạn của nữ nhân nơi thâm trạch như vậy sao?!”
Mạnh Hà Trạch nghe thấy những lời này, không hiểu sao tinh thần chấn động.
Ý vị quen thuộc này, Vệ Bình ‘trà xanh’ quay lại rồi!
Hắn cũng không truyền âm mà trực tiếp mở miệng thương lượng với Kỷ Thần:
“Vệ Bình chơi trò tâm cơ quen rồi, hắn giỏi nhất là việc lấy lòng sư huynh, giả bộ ngoan ngoãn ở trước mặt sư huynh. Hà Thanh Thanh và Diệu Yên cũng không phải là đèn cạn dầu, bọn họ rốt cuộc đang tranh nhau cái gì vậy?”
“Tranh ai đến trước đấy”
Kỷ Thần đáp lời.
Mạnh Hà Trạch ngẫm nghĩ:
“Đúng, bọn họ ở trước mặt Tống sư huynh ai cũng đều có chỗ đuối lý. Tình hình trước mắt nói ra thì đơn giản, ai gặp được Tống sư huynh trước, người ấy liền có thể ‘cáo trạng’ trước. Vậy không phải là tuỳ ý bôi đen người khác, tẩy trắng chính mình sao? Tống huynh trước nay vẫn luôn thiện lương dễ mềm lòng, đến lúc ấy chỉ sợ sẽ bị bọn họ lừa mất. Chỉ có chúng ta là không thẹn với lòng…”
Kỷ Thần chợt nói:
“Không đúng! Hai chúng ta cũng không làm tốt thân phận của mình, ở trên Hồng Hà lập trận động thủ với Vệ Chân Ngọc, còn cả chuyện tra tấn Triệu Nhân kia nữa, đều bị sư huynh tận mắt nhìn thấy rồi!”
Hình tượng thiếu hiệp chính đạo, thiếu niên ngây thơ triệt để bị phá nát rồi.
Mạnh Hà Trạch than một tiếng dài, lập tức quay đầu lại:
“Diệu Yên tiên tử, tên Vệ Bình này rất âm độc đa nghi, hắn giỏi nhất là việc qua cầu rút ván. Ngươi mà đi theo hắn sẽ bị hắn cướp mất tò vò dẫn dường, bị đẩy xuống khỏi Vân thoi, chi bằng ngươi hợp tác với bọn ta đi!”
Diệu Yên liếc mắt nhìn:
“Kỷ biên tu, nơi này chỉ có mỗi ngươi là người thành thật, chi bằng ngươi lên đây, ta chỉ nói cho một mình ngươi nghe thôi. Ngươi lập khốn trận, chặn lại những người này!”
Kỷ Thần:
“Ha, ngươi là thấy ta ngốc nhất đúng không. Ta mà lên trước, ngươi chỉ làm khẩu hình chứ sẽ không phát ra tiếng, ngươi muốn chia rẽ ta và Mạnh sư huynh sao! Trừ khi ngươi đưa tò vò trước cho ta, thể hiện thành ý”
Diệu Yên:
“Vệ Vương, ở đây kiếm của ngươi là nhanh nhất, chi bằng ngươi giết Hà Thanh Thanh trước, ta liền tin ngươi, hai chúng ta cùng đi!”
Vệ Chân Ngọc:
“Tiên tử nói đùa rồi, lúc này ta mà hạ thủ, su khi đến trước mặt Tống Tiềm Cơ, ngươi sẽ là người đầu tiên cáo trạng ta!”
Hà Thanh Thanh:
“Mạnh Hà Trạch, Kỷ Thần! Chúng ta dọc đường tới đây đều thuận lợi, nay Vệ Vương lại giở trò chia rẽ, chi bằng các ngươi liên thủ với ta, khống chế Vệ Chân Ngọc trước!”
Vệ Chân Ngọc:
“Kỷ Thần, trước khi đến đây, ngươi đã đồng ý với ta cái gì rồi, ngươi quên rồi hả?”
Kỷ Thần:
“Não của các ngươi xoay nhanh như vậy không mệt hả? Chẳng lẽ giữa người với người không có chút tín nhiệm nào sao?!’
Tốc độ nói của năm người càng ngày càng nhanh, giống như hàng vạn mũi tên liên tiếp bắn ra.
Chợt tất cả đồng loạt im lặng, cùng ngẩng đầu nhìn trời:
“Tống Tiềm Cơ!”
“Tống sư huynh!”
“Tống huynh!”
Một bóng lưng thân thuộc, giống như một ngôi sao băng, xẹt qua chân trời.