Đời trước, Tống Tiềm Cơ từng bảy lần xông qua Huyết Hà Cốc, đã tích luỹ được không ít kinh nghiệm phong phú, đến đời này, còn được đám linh hồn làm công trong Giới Vực vì để kiếm thêm điểm mà cung cấp cho hắn thêm không ít tin tức mới mẻ nữa. Cho nên dù lần này phát sinh sự việc bất ngờ, hắn cũng không biết rõ mình bị Diệu Yên đưa đến đâu, nhưng chỉ cần mò mẫm một phen cũng có thể nhanh chóng tìm ra phương hướng.
Tống Tiềm Cơ đi về nơi sâu nhất bên trong bí cảnh để tìm người.
Dựa theo trải nghiệm của chính bản thân Hoa Vi Chân Nhân, hắn từng bị kẻ địch đuổi giết, trọng thương rơi xuống vách núi, sau đó nhìn thấy một hồ nước.
Tam Sinh Thạch chìm dưới đáy hồ, cứ mỗi đêm trăng tròn, khi tiến vào trong hồ có thể nhìn thấy ‘quá khứ’ và ‘tương lai’.
Hôm nay cách ngày trăng tròn còn có ba ngày nữa.
“Đây là phân thân thứ mấy của ngươi rồi, ngươi còn bao nhiêu phân thân nữa vậy? Không bằng ra hết một lượt luôn đi?”
Linh châu trong tay áo Tống Tiềm Cơ tỏa ra ánh sáng đỏ, hắn đi đến gần một vách núi hiểm trở, lấy ra thanh Vô Ảnh Kiếm.
Trên vách núi, sương mù dày đặc. Ánh sáng mặt trời không thể xuyên qua tầng mây mù nên chỉ có thể chiếu ra bóng dáng mơ hồ.
Bóng người phía đối diện ẩn trong màn sương mù, chỉ có thanh âm truyền đến:
“Sao ngươi biết ta ở đây?”
Là giọng nói trong trẻo của thiếu niên.
Đồng thời, truyền ra khỏi màn sương còn có một thanh âm thanh thuý ‘lạch cạch’, giống như trân châu rơi xuống đĩa ngọc.
“Đoán thôi”
Tống Tiềm Cơ từng bước đi đến gần, dáng vẻ thả lỏng.
“Huyết Hà Cốc rất lớn, nhưng nơi quan trọng chân chính lại không nhiều. Ngươi nếu như muốn khống chế được toàn cục, làm mưa làm gió trong bí cảnh, sẽ phải mượn nhờ đến sức mạnh của ‘Tam Sinh Thạch’ để trộm nhìn tương lai”
Vô Tương lần đầu tiên xuất hiện bên bờ Hồng Hà, ở trong sông đang có một đầu Đại Giao ngủ say.
Lần thứ hai xuất hiện trong động băng, ở phía dưới động có hung thú Hỗn Độn đang bị phong ấn.
Nếu phải nói Huyết Hà Cốc còn nơi nào đặc biệt nhất, hoặc là sau khi bị phá hủy sẽ có khả năng tạo ra ảnh hưởng cực lớn, vậy chỉ còn có thể là nơi sâu nhất trong bí cảnh, là hồ nước ở dưới vực sâu có chứa ‘Tam Sinh Thạch’ bên dưới đáy.
Tống Tiềm Cơ ước lượng thanh Vô Ảnh Kiếm trong tay, tuỳ ý vung vẩy, giống như đang lắc lư một cây gậy trúc dùng để leo núi.
“Ngươi không sợ sao?”
Vô Tương hỏi:
“Không sợ ta cố ý dẫn ngươi tới đây sao?”
“Lạch cạch, lạch cạch”
Thanh âm gấp gáp, giống như tiếng trống trên sân khấu thúc giục, như đánh giáp lá cà trên chiến trường.
Tống Tiềm Cơ cười đáp:
“Giờ ta chỉ một thân một mình, có gì mà phải sợ?”
Đối với người bình thường mà nói, ở giữa đám đông sẽ có cảm giác an toàn hơn, nếu chỉ có một mình, cho dù không lo lắng gặp nạn cũng sẽ sợ phải cô độc.
Nhưng đối với Tống Tiềm Cơ thì lại hoàn toàn tương phản.
“Lần này, ngươi còn có thể để ta lựa chọn thế nào đây”
Tống Tiềm Cơ hỏi.
Dù là khi ở Hồng Hà hay khi ở động băng trong địa cung, đối phương đều am hiểu việc lấy tính mạng của kẻ khác để tạo ra cục diện khốn cùng, có ý đồ muốn ép hắn phải đưa ra lựa chọn.
Vô Tương thở dài:
“Ngươi giết ta hai lần, cũng tức là ta đã thua ngươi hai lần, như vậy đã đủ chứng minh thủ đoạn trước đó hoàn toàn vô dụng với ngươi, ta hà tất phải phí công vô ích nữa. Nếu phân thân này lại chết nữa, vậy ta chỉ còn lại một phân thân cuối cùng, ngươi cũng không cần phải quá lo lắng, lần này ta chiến đấu với Tiển Kiếm Trần đã bị trọng thương, nếu không có mười mấy năm dưỡng thương thì tạm thời chỉ có thể tạo ra được nhiêu đây phân thân thôi”
Sau khi hắn biến đổi thân phận thành một vị thiếu niên, thì từ thanh âm cho đến ngữ điệu, cách dùng từ khi nói chuyện cũng thay đổi theo, giống như một người trẻ tuổi mới mười sáu, mười bảy tuổi.
Vừa dứt lời, gió núi liền nổi lên, sương mù dày đặc hơi tản ra. Ánh sáng xuyên qua khe hở của những đám mây, chiếu xuống vách núi.
Tống Tiềm Cơ chỉ thấy một thiếu niên mặc áo bào trắng đang ngồi xếp bằng dưới tán cây bồ đề.
Trước mặt hắn đặt một bàn cờ bằng gỗ mun, trận đấu giữa quân cờ đen trắng vừa mới bắt đầu, mới có mười mấy quân, chưa làm nên trò trống gì.
Hoá ra khi trước, một tràng thanh âm thanh thuý như hạt châu rơi, khi chậm khi nhanh kia không phải là tiếng kiếm sắc va chạm vào nhau mà là tiếng quân cờ hạ xuống bàn cờ.
Bàn cờ này được chế tác thô sơ, không có gì nổi bật, không phết sơn, vẫn bảo lưu lại những đường vân gỗ vô cùng rõ nét. Nhưng ngay lần đầu tiên nhìn thấy nó, Tống Tiềm Cơ đã không thể rời nổi mắt, thậm chí còn không thèm nhìn Vô Tương.
“Đánh cờ không?”
Vô Tương hỏi.
Tống Tiềm Cơ nhướng mày:
“Lần trước ta đã nói rồi, cho dù có phải đuổi theo đến chân trời góc bể, cũng sẽ khiến ngươi phải chết dưới kiếm của ta, ngươi còn nhớ chứ”
“Đương nhiên rồi. Ta cũng còn nhớ, ngươi ở trên Trích Tinh Đài lưu lại ‘Trích tinh tam kiếp’, từ đó về sau chưa từng chân chính đánh cờ cùng người khác”
Ngón tay Vô Tương gõ nhẹ lên bàn cờ:
“Ngươi không muốn tới gần xem sao ư?”
Tống Tiềm Cơ tiến lên phía trước, ngồi đối diện với thiếu niên.
Đối phương nói không sai, trước đây, hắn đánh cờ với Kỷ Thần, chỉ coi đó như đang dạy học, không tính là đánh cờ chân chính.
Cũng giống như trước khi tiến vào bí cảnh, hắn chưa từng gặp phải kẻ địch chân chính, hắn cũng chưa từng phải dùng toàn lực để đuổi theo cả ngàn dặm mà truy sát.
Tống Tiềm Cơ một tay nắm lấy Vô Ảnh Kiếm, đặt ngang lên trên đầu gối, một tay cầm lên quân cờ lạnh băng, cúi đầu nhìn bàn cờ.