“Quân trắng khởi đầu không thuận lợi, ngươi vì sao lại chọn quân trắng như vậy?”
Vô Tương hỏi.
“Ta am hiểu xoay chuyển tình thế”
Tống Tiềm Cơ đáp:
“Thiên Cừ cũng từng là một mảnh đất chết”
Vô Tương gật đầu, vậy mà lại nở một nụ cười chân thành:
“ ‘Một con chim chết, trăm con chim kêu hót. Một con thú rời đi, cả trăm con kinh hoàng’, một mình ngươi đủ để khiến thiên hạ rối loạn. Năm ấy, Hoa Vi Tông tặng Quận Thiên Cừ cho ngươi, đâu ngờ được rằng sẽ có ngày hôm nay chứ”
Quân trắng vừa hạ xuống, ngón tay Tống Tiềm Cơ khẽ chạm vào bàn cờ, liền hơi đình trệ lại.
Rõ ràng chỉ là một vật chết, nhưng bên trong lại bùng lên sinh cơ huyền diệu.
Sinh cơ trỗi dậy từ bàn cờ mục nát, giống như một kẻ sắp chết đi trên sa mạc bùng phát lên khát vọng sống mãnh liệt.
‘Bất tử tuyền’ bị khí tức đặc biệt này ảnh hưởng, rung lên bần bật bên trong tử phủ hắn, giống như muốn rót đầy bàn cờ bằng gỗ khô này.
“Đây là vật gì?!”
Thanh âm của Tống Tiềm Cơ trở nên nghiêm túc.
Vô Tương nhẹ nhàng đáp:
“Nó là một rễ cây bị héo chết, nằm dưới tàng cây Kình Thiên Thụ. Cây kia rất đẹp, ngươi nếu yêu hoa yêu cỏ như vậy, nếu gặp được nó, nhất định sẽ rất thích”
Tống Tiềm Cơ lấy hạt châu màu đỏ đã trở nên ảm đạm từ trong tay áo ra :
“Tiển Kiếm Trần nói với ta rằng, đây là một loại pháp khí do ngươi tự sáng tạo ra, có phải bên trong chính là nhựa cây Kình Thiên Thụ”
“Không sai, trên đời này chỉ có ta có thể dùng Kình Thiên Thụ để luyện khí”
Vô Tương hạ xuống một quân cờ.
Trong lòng Tống Tiềm Cơ khẽ động, chợt nhớ tới trước khi tiến vào bí cảnh, Tiển Kiếm Trần từng nói với hắn, kiếp nạn đã bị đẩy nhanh lên rồi.
Hắn từng giết hai phân thân của Vô Tương, lại gặp thêm một phân thân ở đây nữa nhưng chưa từng gặp được bản thể, không biết bản thể của người này rốt cuộc ở đâu, chẳng lẽ ở trong Kình Thiên Thụ sao? Vì sao đời trước chưa từng xảy ra việc như thế này?
“Hết nhựa cây, rồi lại tới rễ cây héo khô của Kình Thiên Thụ, ngươi còn có thứ gì khác nữa không?”
Tống Tiềm Cơ hỏi.
“Ta còn có một hạt giống”
“Hạt giống của Kình Thiên Thụ sao? Có thể mọc ra một Kình Thiên Thụ mới sao?”
“Không sai”
Vô Tương cười nói:
“Sau hai lần chiến đấu với ta, ngươi đã để lộ ra Đồ Long Trận, Thất Tuyệt Cầm, Hoạ Xuân Sơn. Đó cũng là toàn bộ át chủ bài của ngươi…. Nếu chúng ta quyết định hợp tác với nhau, vậy ta cũng có thể dẫn ngươi đi xem hạt giống kia để bày tỏ thành ý”
Tống Tiềm Cơ cảm thấy thật hoang đường:
“Ta nói sẽ hợp tác với ngươi khi nào?”
Vô Tương không đáp mà hỏi ngược lại:
“Ngươi tới bí cảnh lâu như vậy rồi, không muốn biết bên ngoài xảy ra chuyện gì sao? Không muốn xem xem vườn rau của ngươi thế nào à?”
Tống Tiềm Cơ:
“Đợi ta ra khỏi đây….”
Còn chưa nói xong, một tiếng lạch cạch giòn vang vang lên, Vô Tương khẽ quát:
“Xem!”
Một quân đen rơi xuống trung tâm bàn cờ.
Những đường kẻ thẳng tắp trên bàn cờ làm từ gỗ khô đột nhiên tiêu tan, trở thành một mặt gương lưu ly phản chiếu hình ảnh của trời xanh, bên trong đó có mặt trời ló rạng khỏi biển mây, có cây bồ đề rụng lá, cùng với hai thiếu niên đang đánh cờ.
Hình ảnh phản chiếu trên bàn cờ nhanh chóng thay đổi, khuôn mặt của hai người biến mất, thay thành một con bướm bay qua góc mái hiên, đáp xuống dây tử đằng tựa như thác nước.
“Giàn hoa của ta”
Tống Tiềm Cơ lẩm bẩm.
Giàn hoa đang ở lúc muôn hoa khoe sắc, muôn hồng nghìn tía, rực rỡ sắc màu.
Rau xanh dưới đất vô cùng tươi tốt, vui vẻ đón ánh mặt trời.
“Sự quan tâm của ngươi đối với người khác, còn không bằng vườn hoa ruộng rau của ngươi, đúng không?”
Vô Tương thấp giọng nói:
“Tống Tiềm Cơ, chúng ta mới là đồng loại”
Hình ảnh lại thay đổi thành hầm mỏ với ánh sáng ảm đạm, một đám người tay cầm chuỷ thủ, vẻ mặt điên cuồng, vây quanh một nhánh rễ cây, mạnh tay chém xuống, dùng bình ngọc hứng lấy nhựa cây đỏ tươi.
“Rễ cây của Kình Thiên Thụ trải khắp đại lục, chỉ cần bị tu sĩ đào ra một nhánh tất sẽ bị đánh nát hút cạn, giúp tăng tiến tu vi bản thân của bọn họ”
Vô Tương đáp:
“Con người chỉ cần bước lên con đường tu luyện liền không ngừng cướp bóc, xâm chiếm”
Một bình ngọc rơi xuống mặt đất, nhựa cây tràn cả ra ngoài. Chỉ vì nó mà biết bao nhiêu người tranh chấp không ngừng, lấy ra pháp khí công kích lẫn nhau. Lối đi trong mỏ quặng chấn động, máu chảy thành sông.
“Con người tìm kiếm phương pháp tu luyện, từ phàm nhân trở thành tu sĩ, thông qua việc hưởng thụ hương khói thờ phụng mà gia tăng khí vận. Nhưng con người một khi có được sức mạnh cường đại sẽ càng nảy sinh lòng tham. Là người tất sẽ tham lam, sợ hãi, thù hận, đủ để huỷ diệt hết thảy”
Thanh âm của Vô Tương trở nên xa xăm. Vô số cảnh tượng đập vào mặt, xông vào đáy mắt Tống Tiềm Cơ.
Linh khí trở nên khô kiệt, mặt đất nứt toác. Kền kền vờn quanh, thi thể ở khắp mọi nơi.
Thiên thạch cuồn cuộn rơi xuống, liệt hoả thiêu đốt thôn trang thành trấn, anh thanh phàm nhân kêu rên thảm thiết vang lên khắp mọi nơi.
“Trên đời này vốn không nên có tu sĩ, không nên có tu luyện chi đạo, loại sức mạnh này nên trả lại cho thiên địa.
Thế giới này đã định trước sẽ đi về hướng huỷ diệt, cho dù ngươi có cứu được nhất thời cũng không thể cứu được mãi mãi, cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi! Chỉ có phá đi rồi lập lại, mở ra một thế giới mới, để tất cả bắt đầu lại từ đầu!
Đợi đến khi thế giới cũ huỷ diệt, thế giới mới được lập ra, ngươi chính là vị thần duy nhất!”
“Ta sao?”
Tống Tiềm Cơ hỏi.
Biểu cảm của hắn trở nên hoảng hốt, giống như bị cảnh tượng biến hoá vùn vụt, bị thanh âm mê hoặc êm tai đả kích, không thể hồi thần.
“Lần này, ta chọn ngươi”
Vô Tương nói.
“Không đúng!”
Tống Tiềm Cơ đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt hắn trở nên trong vắt.
“Bộp!”
Một quân trắng hạ xuống!
Hình ảnh phản chiếu trên mặt bàn cờ bị nứt vỡ, bàn cờ trở lại như cũ.