Trận chiến trên bàn cờ đang rơi vào tình thế hết sức căng thẳng, quân đen và quân trắng đang chiến đấu với nhau khó phân thắng bại.
Quân đen biến thành hải triều, tạo ra sóng đục ngập trời, quân trắng liền giống như trâu đất xuống biển, không được tự do.
Nhưng ngay khi Tống Tiềm Cơ thoát khỏi ảo cảnh, liền hạ xuống một quân cờ, quân trắng trong nháy mắt phá tan hắc triều, giống như một đầu thần long bay ra khỏi biển cả.
Một quân cờ định càn khôn.
Vô Tương ngạc nhiên:
“Sao lại có thể như vậy? Ngươi…”
“Ta đã nói rồi, ta am hiểu xoay chuyển thế cục”
Tống Tiềm Cơ đáp.
Ở trong núi một ngày là ngàn năm ngoài đời. Xem cờ mà mê, cán rìu mục nát.
(Bản gốc ‘Kiến kỳ nhập mê, phủ kha lạn tẫn’: xuất phát từ điển cổ thời nhà Tấn, một tiều phu tên là Vương Chí vào núi đốn củi, thấy hai cậu bé chơi cờ vây liền ngồi cạnh bên xem. Một ván còn chưa kết thúc, cậu bé đã nói với anh ta rằng cán rìu của ngươi mục nát rồi. Chỉ khi Vương Chí trở về làng, hắn mới nhận ra rằng nhiều thập kỷ đã trôi qua.)
Tống Tiềm Cơ bị rơi vào huyễn cảnh trong bàn cờ, tưởng rằng chỉ mất thời gian mấy câu nói liền có thể thoát khỏi.
Vậy mà trên vách núi, mặt trời lặn mặt trăng mọc lên, ngày đêm luân phiên, thoáng chốc đã ba ngày trôi qua.
Một vầng trăng tròn nhảy ra khỏi biển mây.
Ánh sao nhàn nhạt chiếu qua hoa văn tang thương của bàn cờ từ gỗ khô, giống như một tầng sóng nước lăn tăn
Đêm trăng tròn, gió đêm xào xạc, thổi rơi lá trên cây bồ đề.
Vô Tương nhìn chằm chằm vào Tống Tiềm Cơ:
“Bàn cờ này tên là ‘Khổ Hải’, ngươi còn chưa chém vỡ nó, làm thế nào có thể thoát ra được, chẳng lẽ ngoại trừ vườn hoa ruộng rau ra, ngươi không thấy gì hết sao?”
Ác ý chốn nhân gian giống như sóng biển ngập trời, vô biên vô tận. Người chơi cờ rơi vào trong đó, thấy đủ thứ khổ nạn, tham sân si oán, chỉ có thể càng lún càng sâu, tâm ý sẽ trở nên dao động.
Trừ khi phá vỡ bàn cờ mới có thể đánh tan được ảo cảnh.
Nhưng Tống Tiềm Cơ không hề xuất kiếm, bàn cờ cũng vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu.
“Không, ta đều thấy hết”
Hắn nhìn thấy bên ngoài bí cảnh, Hư Vân của Hoa Vi Tông xuất quan, kiêu ngạo đắc ý, lòng đầy tham vọng sẵn sàng xuất chiến. Thiệp mời giống như những bông tuyết bay đến tay các đại tông môn thế gia ở Thiên Tây Châu, chúng tu sĩ mài đao soàn soạt, thề rằng phải chiếm lĩnh cho bằng được vùng đất Thiên Cừ giàu có của hắn.
Nhìn thấy Cầm Tiên của Tiên Âm Môn ngã xuống, Vọng Thư làm loạn, Giáng Vân chết đi, Hà Thanh Thanh ôm cầm đi xa, thề sẽ quay trở lại phục thù.
Nhìn thấy đám tu sĩ điên cuồng đào rễ cây Kình Thiên Thụ, cướp đoạt linh khí thiên địa, khiến vùng đất màu mỡ nơi nhân gian trở thành một vùng đất chết.
Còn có vô số cuộc chiến tranh và giết chóc từng xảy ra, vô số máu tươi và liệt hoả nổ ra. Ngàn vạn người tới vì lợi ra đi cũng vì lợi, rộn ràng nhốn nháo, không chết không ngừng.
Tất cả đều lên đường.
Tranh nhau qua sông.
Ngươi có thời khắc nào từng vô cùng chán ghét nhân sinh và thế giới này không, bị sự tham lam và sợ hãi, phẫn nộ, hối hận bao trùm, nhưng lại bất lực chẳng thể làm được gì cả, cảm thấy cho dù có làm gì cũng không có hy vọng, giống như đang phiêu đãng trên Tử Hải vô biên.
‘Khổ Hải’ chính là pháp khí tru tâm khủng bố như vậy.
“Trên người ta chỉ có một thanh Vô Ảnh Kiếm, quả thực không thể chém vỡ ‘Khổ Hải’, nhưng ta đem theo cái này”
Tống Tiềm Cơ lấy ra một vật từ trong lòng.
Thứ kia được bọc trong lụa đỏ, chỉ lớn bằng lòng bàn tay, cầm trong tay có hơi nóng, giống như lò sưởi.
Vô Tương không rõ đó là vật gì cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ:
“Thứ này cũng là Tiển Kiếm Trần cho ngươi sao? Đó là loại pháp khí gì vậy?”
Pháp khí đáng lẽ nên để trong túi trữ vật, đâu cần thiết phải đem theo bên người như vậy.
“Nó không phải là pháp khí”
Tống Tiềm Cơ nói:
“Trước khi tiến vào bí cảnh, ta mua được thứ này từ trong tay của một phàm nhân ở Thiên Cừ phường, ban đầu ta cũng không có ý định mua nó…”
Vô Tương hiển nhiên không tin, hai mắt nhắm lại, nhẹ điểm mi tâm:
“Mở!”
Giống như lần đầu mới gặp Tống Tiềm Cơ ở Thiên Cừ, hắn lại một lần nữa mở thiên nhãn, muốn nhìn rõ lai lịch của vật này.
“Đừng nhìn”
Ngay khoảnh khắc Tống Tiềm Cơ mở ra vải lụa đỏ kia, Vô Tương cũng liền mở mắt.
Kim quang hừng hực, giống như ngàn vạn thanh đao kiếm đâm thẳng vào mắt của hắn!
“A ——”
Vô Tương kêu thảm một tiếng, hai hàng huyết lệ chảy xuống.
“Aiz, đã bảo đừng nhìn rồi mà”
Tống Tiềm Cơ tiếc hận nói:
“Để ngươi phải ngã từ cùng một cái cây hai lần liền như vậy, khiến ta có vẻ không phúc hậu lắm nhỉ”
Thứ kia chỉ là một bức tượng gỗ, khắc thành hình người, được chế tác tinh xảo, trông sinh động như người thật.
Kim quang ấm áp chính được phát ra từ trên thứ này.
“Đây là thứ gì vậy?!”
Hai mắt Vô Tương không còn nhìn thấy gì, trông hết sức thê thảm.
Tống Tiềm Cơ không ở Thiên Cừ, sao còn có khí vận kim quang hộ thể mãnh liệt như vậy?
Tống Tiềm Cơ đáp:
“Là tượng của ta”
Sau khi Tống Tiềm Cơ đến, Quận Thiên Cừ không còn thần miếu và không thờ phụng tượng thần của tiên quan nữa, ngàn vạn người lặng lẽ dâng hương thờ phụng tượng đất hoặc tượng gỗ nhỏ của hắn ở trong nhà.
Ai nấy đều thành tâm thành ý, hương khói hàng ngày, ngày đêm tích luỹ. Điều này có thể chiến thắng cả ngàn vạn thần miếu mà lòng người không cam tình nguyện thờ phụng.