Ngoài Đồ Long Trận, Hoạ Xuân Sơn, Thất Tuyệt Cầm ra, Tống Tiềm Cơ còn có một tấm át chủ bài khác, chính là sự quyến luyến và chúc phúc của ngàn vạn người đối với hắn ở nơi phàm trần thế tục.
Nguyện ước giống như con thuyền, giúp hắn vượt qua khổ hải.
Lấy lòng thiện nơi nhân gian đối kháng với khổ nạn nơi trần thế, khiến cho chiến trường nở hoa tươi, ngàn dặm đất chết biến thành núi xanh chập trùng, biển lửa hừng hực hoá thành sóng lúa vàng óng.
Tống Tiềm Cơ sờ đầu tượng gỗ nhỏ, sau đó liền bọc nó lại vào tấm vải lụa rồi cất vào lồng ngực.
Vô Tương bình phục hô hấp, thần sắc thống khổ đã biến mất, giống như người bị mù hai mắt kia không phải là hắn.
“Tống Tiềm Cơ, những thứ ngươi thấy đều là thật, lời ta nói với ngươi câu nào cũng là thật. Chẳng lẽ ngươi không tin ta có hạt giống của Kình Thiên Thụ, có thể tạo ra thế giới mới sao?”
“Ừm, ta tin”
“Ngươi không tin ta thật sự muốn hợp tác với ngươi, để ngươi trở thành tu sĩ duy nhất ở thế giới mới sao?”
“Ta cũng tin”
“Nếu đã như vậy, còn có chỗ nào không đúng nữa?”
Tống Tiềm Cơ cảm thấy kỳ quái:
“Ta vốn chỉ là một tên chuyên lo trồng trọt. Ngươi để ta thành thần rồi, đất của ta phải làm sao? Còn có bạn bè của ta nữa?”
Vô Tương cảm thấy câu hỏi này thật kỳ lại, hơn nữa còn ấu trĩ:
“Sau khi lập ra thế giới mới, ngươi muốn trồng bao nhiêu liền có thể trồng bấy nhiêu, mười quận, trăm quận Thiên Cừ đều là của ngươi hết. Thế giới cũ huỷ diệt, thế giới mới sẽ có nhân tộc mới ra đời, ngươi sẽ có người theo đuổi mới, so với những người hiện giờ còn trung thành với ngươi hơn”
Tống Tiềm Cơ lắc đầu:
“Nhưng đó không phải là đất của ta”
“Cái gì?”
“Chỉ có đất ta từng xới, nước ta từng tưới, hạt giống ta từng gieo, đi qua từng tấc một, mới là đất của ta”
Trăng tròn dần lên cao, treo chính giữa bầu trời.
Tống Tiềm Cơ đứng dậy, nhìn vầng trăng trên trời:
“Những người từng giao thiệp với ta, từng chuyện trò với ta, từng viết thư cho ta mới là bạn bè của ta. Tiếc thay, ngươi không hiểu được!’
“Xoẹt!”
Lời vừa dứt, Vô Ảnh Kiếm chợt xuất vỏ, đâm xuyên qua thân thể của thiếu niên áo trắng.
Tống Tiềm Cơ đâm ra một kiếm, nhanh đến mức không có kiếm ảnh.
Vô Tương ngã về phía sau, ngồi phịch dưới tán cây bồ đề.
“Lộp bộp”
Từng giọt máu đỏ sẫm bắn tung toé, rơi xuống bàn cờ bằng gỗ khô, thấm vào bên trong.
Gỗ mục vậy mà trong nháy mắt nảy mầm, nở ra một đoá hoa đỏ rực.
Bông hoa màu đỏ tươi diễm lệ, hãy còn thấm sương đêm, mỉm cười đón gió xuân.
Tống Tiềm Cơ khẽ than một tiếng, vươn tay ra ngắt đoá hoa xuống, giống như Tiển Kiếm Trần gài hoa trước vạt áo.
Thanh âm của hắn cũng trở nên lạnh nhạt:
“Đời này lòng ta không mang chí lớn, không quan tâm thế giới mới tốt đẹp sau khi ngươi phá rồi lập nên thế nào, chỉ quan tâm mảnh đất và bạn bè hiện tại của ta. Ai muốn huỷ diệt đất của ta, ta liền giết hắn”
Vết thương trước ngực Vô Tương còn đang chảy máu, hơi thở đã trở nên mong manh, vậy mà hắn vẫn cười rộ lên:
“Xem ra chúng ta không thể hợp tác với nhau rồi. Tiếc thay, tiếc thay…”
Tống Tiềm Cơ thu kiếm lại:
“Cho ngươi thời gian nói hai câu, là muốn nói với ngươi rằng, kế hoạch của ngươi không thể thực hiện được, phân thân cuối cùng của ngươi cũng sẽ chết trên tay ta như vậy”
“Ngươi, ngươi nhìn xem, trong hồ có gì?”
Vô Tương phất tay áo, sương đêm bên người đột nhiên tản đi, giống như tấm màn sân khấu bị người vén lên.
Dưới vách núi, hồ nước trong vắt giống như một tấm gương sáng bằng lưu ly.
Tống Tiềm Cơ liếc mắt nhìn:
“Cũng chỉ là trăng sáng thôi”
“ ‘Tinh phách cũ trên Tam Sinh Thạch’, những người khác thấy hồ này, có thể xem được quá khứ và tương lai, ngươi vì sao chỉ thấy trăng sáng?”
Vô Tương giơ tay ra chỉ, giống như muốn chạm vào trăng tròn trên bầu trời:
“Bởi trên trời chỉ có trăng sao?”
Lời vừa dứt, sinh cơ liền đoạn tuyệt, mở to mắt mà chết.
Trong lòng Tống Tiềm Cơ không khỏi nảy lên:
“Người khác sao?!”
Một ý nghĩ xẹt qua đầu, hắn nhanh chóng làm ra quyết định, ngự kiếm nhảy xuống vực sâu.
Mặt hồ phẳng lặng giống như một đầm nước chết, lại giống như vô cùng có sức hút, muốn hút người ta vào trong hồ.
Cách một màn sương đêm mênh mang, Tống Tiềm Cơ mơ hồ nhìn thấy năm bóng người!
Bọn họ đứng trên mặt hồ một cách quỷ dị, giống như đang dẫm trên mặt gương lưu ly dễ vỡ, bất động không nhúc nhích.
Đứng gần bờ hồ nhất là hai người Mạnh Hà Trạch và Kỷ Thần, Hà Thanh Thanh đứng giữa, hai người Vệ Chân Ngọc và Diệu Yên đứng giữa lòng hồ.
Những người này sao lại tụ lại cùng một chỗ rồi?
Tống Tiềm Cơ ngự kiếm hạ xuống ven hồ:
“Chẳng lẽ là ‘ta’ dẫn bọn họ tới đây sao?”
Hắn mới nãy còn đang nghĩ, Vô Tương từng đóng giả già trẻ nam nữ, phân thân cuối cùng sẽ có hình dáng thế nào?
Hoá ra chính là bản thân hắn.
“Tiểu Mạnh!”
Tống Tiềm Cơ lắc nhẹ cánh tay Mạnh Hà Trạch, liên tục gọi tên.
Mạnh Hà Trạch mắt điếc tai ngơ, nhìn chằm chằm hồ nước.
Tống Tiềm Cơ mắng một câu thô tục, gọi Hoa Vi Chân Nhân trong cánh đồng lúa mì dậy:
“Tình huống lần trước của ngươi thế nào vậy, dùng cách nào để hồi hồn?”