Hoa Vi chân nhân từ từ thức tỉnh, cả kinh nói:
“Cẩn thận. Một sợi hồn phách của bọn họ đã bị hút vào bên trong ‘Tam sinh thạch’, ngươi nếu hấp tấp di chuyển cơ thể của bọn họ, du hồn xuất khiếu không trở về được với cơ thể, bọn họ liền sẽ vĩnh viễn biến thành người thực vật đấy”
Tống Tiềm Cơ nhíu mày:
“Ngươi còn biết những gì nữa?”
“Những ai có thể tới được nơi đây, vốn đều sẽ nhận được một hồi thiên đại cơ duyên. Nếu hồn phách tiến vào ‘Tương lai’, sau khi trở về liền có thể giống với ta trước đây, từng bước chiếm được tiên cơ. Còn nếu hồn phách tiến vào ‘Kiếp trước’, nếu như kiếp trước cũng là tu sĩ, sau khi trở về sẽ lĩnh ngộ được kinh nghiệm tu hành, có thể giúp tu vi cảnh giới tăng lên. Tuy nhiên…”. Hoa Vi chân nhân chần chờ không nói tiếp.
“Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ phải trở về được, đúng không?”. Tống Tiềm Cơ nói nốt.
Hoa Vi chân nhân:
“Đúng vậy, thiên hạ này không có bữa ăn nào là không phải trả tiền cả, muốn có được cơ duyên lớn thế nào thì cũng phải chịu nguy hiểm rủi ro lớn nhường đó. Năm đó, nhóm chúng ta có bảy người cùng tiến vào ‘Tam sinh thạch’, nhưng chỉ có mình ta là còn có thể đi ra khỏi cái hồ này thôi. Bởi vì, nếu trước khi hừng đông mà hồn phách còn chưa trở về, thân thể liền sẽ bị hồ nước nuốt đi hết”
Tống Tiềm Cơ ngước mắt nhìn lên trời.
Ánh trăng băng lãnh chiếu lên người hắn. Những ngôi sao đầy trên đỉnh đầu hắn từ từ chuyển động, giống như bánh răng vận mệnh đang chậm rãi xoay tròn.
Hồ nước sâu thẳm yên tĩnh, một vầng trăng tròn hoàn chỉnh chiếu lên mặt hồ, giống như đồng tử của một con mắt khổng lồ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm.
“Ta muốn mang bọn họ trở về, ngươi có biện pháp nào không”
“Cái này…”. Hoa Vi chân nhân thở dài nói:
“Tam sinh thạch có sức mạnh vô cùng huyền diệu, thần bí, sức người không thể chống lại, chỉ cần hơi không để ý, đến cả hồn phách của ngươi cũng không thể trở về được. Nhìn xem tạo hóa của bọn họ đi, mỗi người đều có vận mệnh riêng của mình, ngươi là sư huynh chứ không phải phụ thân của bọn họ”
“Ngươi có biện pháp, đúng không?”. Tống Tiềm Cơ nói.
Hoa Vi chân nhân ngạc nhiên nói:
“Cái gì?”
Tống Tiềm Cơ nói tiếp:
“Ngươi sau khi đạt được kì ngộ này, liền chiếm được tiên cơ, từng bước sáng lập nên Hoa Vi Tông. Đây là nơi vận mệnh của ngươi đạt được sự biến chuyển, là nơi truyền kỳ cả đời ngươi bắt đầu, nhưng vì sao mỗi lần ngươi nhắc tới chuyện này, lại luôn thở dài, giống như một vết sẹo cũ mà ngươi không muốn nhớ lại”
Hoa Vi chân nhân liền trở nên trầm mặc.
Tống Tiềm Cơ lại ép hỏi:
“Ngươi lúc trước cũng từng nói qua, ngươi cùng với bằng hữu vì bị đuổi giết cho nên mới rơi xuống vực sâu mà tới được đây. Những người bằng hữu kia của ngươi đâu?”
“Xem ra không thể gạt được ngươi”. Hoa Vi chân nhân nói:
“Ta cố gắng kéo dài hơi tàn của mình, mạnh mẽ lưu lại bên trong Giới Vực của ngươi, là vì muốn chờ một thời cơ thích hợp, khi ngươi có chuyện cần nhờ vả ta. ta sẽ thực hiện một cuộc giao dịch với ngươi. Nhưng nếu ngươi chết ở chỗ này, giao dịch sẽ không thể thực hiện được”
Khi Hoa Vi chân nhân mới tới Giới Vực của Tống Tiềm Cơ, hắn vẫn giữ tác phong là khai sơn tổ sư của đại tông môn, vẫn có thói quen sử dụng những ngôn ngữ cổ xưa, trong cách xưng hô cũng như giao tiếp.
Nhưng sau quãng thời gian dài ở lại nơi đây, chịu ảnh hưởng của đám đời sau và Tống Tiềm Cơ, hắn hiện tại đã hết sức phổ thông.
Tống Tiềm Cơ:
“Thiên Cừ của ta còn có cả vạn mẫu ruộng tốt, ta làm sao chấp nhận chôn xương cốt cùng Tam sinh thạch trong cái hồ nước này chứ. Ta hiện tại liền có chuyện muốn nhờ vả đây, tiền bối có điều kiện gì, xin mời nói”
Hoa Vi chân nhân giống như đã sớm có chuẩn bị:
“Ngươi chỉ cẩn đáp ứng ta một chuyện, không cần ngươi thề với thiên đạo, chỉ cần ngươi tận tâm tận lực mà làm là được”
Tống Tiềm Cơ cười khổ:
“Tiền bối lợi hại”
Tận tâm tận lực mà làm còn khó hơn nhiều so với chịu ước thúc của lời thề với thiên đạo. Giấu trời vượt biển dễ dàng, nhưng lừa gạt bản tâm lại khó vô cùng.
“Ngươi muốn để ta không trở thành địch nhân của Hoa Vi Tông nữa sao?”. Hắn hỏi.
“Hiện tại đại thế đã thành, cái mới sẽ lên thay thế cái cũ, lực lượng của một cá nhân không thể làm được gì. Ta sẽ không yêu cầu ngươi chuyện đó. Ta muốn ngươi để ý giúp tới tiểu nhà đầu Trần Hồng Chúc kia, ngày sau nếu như nàng gặp phải nguy nan, còn cần nhờ ngươi ra tay che chở cho nàng”
“Chỉ việc này thôi sao?”. Tống Tiềm Cơ hỏi.
“ ‘Hoa Vi ấn’ chỉ đại biểu cho thân phận, chứ không thể bảo hộ nàng được. Con đường phía trước của nàng vô cùng khó đi, hy vọng phục hưng tông môn đành phải đặt trên người nàng vậy”
Sự việc cũng đang cấp bách, Tống Tiềm Cơ nhanh chóng gật đầu:
“Ta đáp ứng”
Hoa Vi chân nhân hoài nghi nói:
“Đơn giản như vậy sao?”
Tống Tiềm Cơ tức giận:
“Ngươi còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ còn muốn ta thề sẽ đối đãi với nàng giống như thân sinh nữ nhi sao?”
“Ngươi còn nhỏ tuổi hơn so vơi nàng, vậy mà còn không biết xấu hộ tự nâng thân phận, chiếm tiện nghi của người ta nữa”. Ánh mắt của Hoa Vi chân nhân đảo qua mặt hồ:
“Hiện tại nơi này đang có năm người, ngươi muốn cứu ai trước, hay ngươi muốn cứu tất cả”
Khuôn mặt Tống Tiềm Cơ trầm như nước:
“Ta tận lực mà làm thôi, chỉ cần không thẹn với lòng là được”
“Vậy được rồi, hiện giờ ta sẽ truyền cho ngươi một bộ khẩu quyết tâm pháp cùng với họa pháp ‘Truy hồn phù’, hồn phách của ngươi có thể theo đối phương tiến nhập vào bên trong Tam sinh thạch, đi tới thế giới của đối phương để tìm người. Nhưng khi đã tiến vào đó rồi, ngươi phải làm sao để cho đối phương có thể chân chính tín nhiệm ngươi, cam tâm tình nguyện giao ra hồn phách cho ngươi, như vậy ngươi mới có thể đưa hồn phách đối phương về lại cơ thể được. Năm đó, bằng hữu của ta chính là dùng phương pháp này để mang ta trở về, đáng tiếc, hắn cứu ta nhưng chính hắn lại không thể trở về được…”