Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 354 - Chương 354. Áp Trục Lên Sân Khấu (1)

Chương 354. Áp trục lên sân khấu (1)
Chương 354. Áp trục lên sân khấu (1)

Trên bến thuyền, đám đông đang chen chúc nhau, những tu sĩ không mua được vé tàu thì đấm ngực dậm chân.

Thuyền lớn đến từ Kim Cung, thân thuyền được sơn son rẽ sóng mà đi, chở đầy khách nhân lắm tiền nhiều của đang nóng lòng muốn lên đảo.

Ở mũi thuyền có cắm một lá cờ lớn màu vàng đỏ, tung bay trong gió biển, trên cờ thêu hình một con tỳ hưu đang há miệng lớn, dưới ánh tà dương giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Địa giới của Tà Phật phần lớn đều treo lá cờ tương tự như vậy.

Kim Cung là chốn ăn chơi, mỗi ngày đều thu về cả đống bạc, người đến là khách, về nguyên tắc không thể để bọn họ nhìn thấy máu, bởi vậy nên mới treo cờ thuỵ thú.

Tà ma dọc bờ Tây Hải đều hiểu quy tắc này, nếu trên cờ là thuỵ thú cát tường như ‘Tỳ hưu’ hay ‘Chu tước’ thì đó chính là cơ sở kinh doanh của Tà Phật.

Những cửa hàng phố thị, quán rượu loại này thường có trị an không tệ, bởi sau lưng có chỗ dựa lớn, không có ai dám làm càn gây sự.

Nếu trên cờ thêu hung thú như ‘Thao thiết’, ‘Đằng xà’, vậy nơi ấy chính là hành cung hoặc là nơi nghỉ ngơi của Mạnh Tranh Tiên, tốt nhất là tránh xa ra, tránh cho đi nhầm vào, chẳng may chọc giận Tà Đạo Chi Chủ, như vậy có thể sẽ mất mạng vô ích.

Mũi chân của Tống Tiềm Cơ đạp lên ngọn sóng, nhảy lên boong thyền, hắn bị một nhóm thuỷ thủ bao vây.

“Vé tàu!”

Người dẫn đầu quát hỏi.

Tống Tiềm Cơ lấy ra túi linh thạch:

“Không có vé, cho bù một tấm với”

“Có hiểu quy tắc không hả, ngươi đến từ nơi nào?”

Tu sĩ trên boong thuyền tiến tới xem náo nhiệt, vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ, chờ xem người này bị ném xuống biển.

Tống Tiềm Cơ thu hồi lại túi linh thạch, nhấc kiếm lên:

“Vô môn vô phái, tán tu Tống Tiềm Cơ”

“Ngươi chính là Tống Tiềm Cơ sao?”

Thủ lĩnh kinh ngạc quá đỗi.

“Ba ngày trước ngươi ở bờ Tây Hải giết hai trưởng lão của Hoa Vi Tông, ngươi không đi chạy trốn đi mà còn dám hiện thân nữa sao?”

Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, hoá ra là lúc này à, bảo sao ta lại ở nơi này, trên người còn đầy vết thương nữa.

Hắn dọc đường bị người ta truy sát, phải liều chết vật lộn, may mà thắng được một chiêu. Hoa Vi Tông vì để vãn hồi thanh danh, củng cố hình tượng chính phái của mình mà mô tả hắn trở thành một người tàn nhẫn độc ác, âm hiểm vô cùng.

“Người quả thực là do ta giết…”

Tống Tiềm Cơ còn chưa nói hết, trong đám người đã có người hô vang:

“Hắn chính là đệ nhất Kim Đan, chỉ cần là dưới Nguyên Anh, không có ai là địch thủ của hắn!”

Tống Tiềm Cơ:

“Lời này không phải do ta nói…”

Lại chưa nói xong, đám tu sĩ đã nhốn nháo cả lên, bỏ chạy tán loạn.

Người giỏi ngự kiếm thì lấy ra phi kiếm bay đi, người giỏi thuỷ độn thì tung người nhảy xuống biển.

Mặt nước biển kêu lõm bõm, giống như bị thả xuống cả nồi sủi cảo.

Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, không phải chứ, các ngươi đến cả thuyền của Tà Phật cũng dám lên mà sao thấy ta lại nhảy hết xuống biển như vậy?

Có cần đến mức như vậy không?

Thủ lĩnh trên thuyền cũng cảm thấy mất hết mặt mũi, hắn lớn giọng hô:

“Này, mọi người đều nhảy cái gì đấy, đây là thuyền của Kim Cung, cho dù có là Tống Tiềm Cơ cũng không dám ở trên thuyền này giết người!”

Tranh thủ lúc người này đang lớn giọng nói, tu sĩ thuỷ độn có tốc độ nhanh nhất đã bơi về đến bờ, quay đầu nhổ ra một ngụm nước biển:

“Lời này bản thân ngươi có dám tin không! Trăng thì năm sau còn tròn, mạng thì chỉ có một thôi!”

Thủ lĩnh ngẩng đầu lên trời mà hét:

“Hắn giờ lên thuyền đi Kim Cung, nhất định là muốn gia nhập dưới trướng Tà Phật!”

Có tu sĩ ngự kiếm đáp lời:

“Cũng có khả năng là đi giết Tà Phật đấy! Hắn trước đây từng làm thích khách, đi cùng thuyền với hắn bị coi là đồng đảng thì làm sao bây giờ!”

Một bầy hải âu màu trắng bị kiếm khí của phi kiếm quấy nhiễu, bay loạn khắp chốn, giống như đám tu sĩ đang trốn chạy khỏi thuyền kia.

Tống Tiềm Cơ hơi thấy có lỗi:

“Xin lỗi, gần đây thanh danh của ta không được tốt lắm”

Đời trước không có Thiên Cừ, cũng không có Mạc Bắc, không có Tiểu Hoa Vi Tông.

Một tán tu xuất thân phàm nhân muốn sống sót, thanh danh tất sẽ không quá tốt, nhưng thanh danh của hắn thì phải nói là vô cùng tệ.

Trên tay hắn còn đang cầm kiếm, đám thuỷ thủ tự giác cách xa hắn, tên thủ lĩnh cũng lùi về sau hai bước, cẩn thận thăm dò:

“Ngươi nếu là thích khách, tới đây để giết Ta Phật, đương nhiên sẽ phải che giấu thân phận, sao có thể quang minh chính đại mà đến như thế này được? Ngươi nói xem đúng không, ngươi không phải thích khách đâu nhỉ”

Tống Tiềm Cơ:

“Ta không phải”

Đám người thở phào một hơi.

“Ngươi tới Kim Cung làm gì? Tới sòng bạc hay tham gia đấu giá?”

“Tới gặp Tà Phật”

Tống Tiềm Cơ nói thẳng ra mà không hề cố kỵ.

Đám thuỷ thủ dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên mà đánh giá hắn một phen, không còn bắt chuyện với hắn nữa.

Một đường thanh tịnh.

Ánh tà dương dần chìm xuống phía dưới mặt biển, màn đêm kéo xuống, trăng sáng dần nhô lên cao.

Trên phù đảo thắp vô số ngọn đèn, từ xa nhìn lại, cả hòn đảo giống như một quả bóng màu vàng cực đại, lung linh rực rỡ, khiến một nửa mặt biển trong đêm đen cũng bị chiếu thành màu vàng.

Đếm không hết số thuyền son hoặc lớn hoặc bé từ bốn phương tám hướng xông về phía phù đảo, giống như những con cá mập săn mồi.

Hết chương 354.
Bình Luận (0)
Comment