Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 355 - Chương 355. Áp Trục Lên Sân Khấu (2)

Chương 355. Áp trục lên sân khấu (2)
Chương 355. Áp trục lên sân khấu (2)

Đám khách lắm tiền trên thuyền uống rượu, ca hát, cao giọng nói cười, hứng trí bừng bừng chuẩn bị trải qua một đêm tuyệt diệu.

Nhưng chỗ này của Tống Tiềm Cơ lại chỉ có mỗi mình hắn, bởi vậy yên tĩnh đến lạ thường.

“Từ khi ta bắt đầu lên thuyền, tự báo ra thân phận, Mạnh Hà Trạch có lẽ đã biết ta sẽ tới, vậy mà lại không phái tâm phúc tới bắt ta? Thật sự không sợ ta tới để giết hắn sao?”

Thuyền lớn lục tục cập bờ, đám tôi tớ trải qua huấn luyện tiến lên nghênh đón từng tốp khách nhân xuống thuyền lên đảo.

Khuôn mặt tu sĩ quản sự mang theo vẻ tươi cười:

“Hội đấu giá sẽ bắt đầu sau nửa canh giờ nữa. Tiệm cầm đồ trên đảo ra giá hợp lý, tiền tài không đủ còn cho nợ, thỉnh chư vị đêm nay tận hứng. Vị Tống…”

Hắn nhìn vế phía Tống Tiềm Cơ, giống như đang lo lắng chỉ cần đọc cái tên này ra sẽ dẫn tới sự khủng hoảng trên đảo cho nên liền đổi một cách xưng hô khác.

“Tống công tử, đây là thiếp mời vào hội đấu giá ‘Hồng Trần Trai Tràng’ ”

“Tà Phật có ở hội đấu giá không?”

Tống Tiềm Cơ quay đầu đi, nhìn ra xa.

Địa thế bốn mặt trên đảo đều thấp, ở giữa cao, ‘Hồng Trần Trai Tràng’ nằm ở chính giữa nơi cao nhất, từ xa nhìn lại không thấy lầu cao cung điện, chỉ thấy một mặt lá cờ thêu đằng xà.

“Đương nhiên rồi”

Quản sự trả lời xong liền lập tức hành lễ cáo từ, giống như sợ hắn sẽ hỏi thêm câu nào nữa.

Tống Tiềm Cơ cự tuyệt đề nghị giao dịch với giá cao để mua lại thiệp mời của những người xung quanh, dưới ánh mắt hâm mộ của đám người, hắn vội vàng chạy tới phòng đấu giá.

Gió biển có mùi tanh mặn, nhưng trên đảo lại có trận pháp bảo hộ nên mùi nay không bay lên trên đảo được, trong không khí truyền tới hương vị ngọt thanh trộn lẫn cùng hương rượu và mùi son phấn.

Đường phố được lát bởi một loại đá đặc biệt, đá đen dày nặng lẫn tơ vàng, được đèn dọc khắp con đường chiếu xuống, giống như trên mặt đất có lát một tầng kim phấn.

Trên đường có người đội đấu lạp, có người mang mũ choàng, có người nghênh ngang để lộ khuôn mặt thật, không giống như địa giới Tà đạo âm phong dày đặc, vậy mà còn phồn hoa náo nhiệt hơn so với Hoa Vi Thành.

Trên lầu cao có người uống nhiều quá, say đến mức nổi hứng ném hết linh thạch xuống dưới, khiến đám đông tranh cướp nhau.

Tống Tiềm Cơ tránh được tranh thêu túi thơm ném xuống từ trên lầu, tránh được hồng sa phiêu đãng đầy đường, tránh được người chặn đường hắn. Ban đầu cảm thấy cổ quái ngượng nghịu, khi xưa, hắn cùng với Lận Phi Diên ở bên cạnh thanh lâu, cũng chưa từng gặp cảnh trêu chọc lộ liễu như vậy, Kim Cung quả nhiên phong tục cởi mở.

Hắn nhanh chóng thả lỏng, mang tâm thái mặc kệ sự đời, nghĩ thầm, ‘Mạnh Hà Trạch ngươi giỏi lắm, để ta nhìn xem tiểu tử nhà ngươi còn có thể bày ra trò gì nữa’.

Hồng Trần Trai Tràng tuy được gọi là Trai Tràng nhưng thực chất là một toà cung điện, phía bên ngoài thì mở yến tiệc tiếp khách, phía sâu bên trong thì là nơi ở của Tà Phật.

Tống Tiềm Cơ thắp sáng thiệp mời, được thủ vệ mời vào nơi đấu giá.

Những nơi đấu giá khác đại đa phần đều là một toà tiểu lâu, còn nơi đấu giá mà hắn tiến vào lại là một toà kiến trúc huy hoàng lộng lẫy, trông giống như một trường đấu thú hình tròn.

Ba tầng phía dưới là ghế ngồi đơn, ba tầng phía trên là gian phòng độc lập, được bố trí trận pháp dùng để ngăn cách việc nhìn trộm.

“Tà Phật ở phòng nào?”

Tống Tiềm Cơ hỏi thị nữ bưng trà ở cạnh bên.

Thị nữ bị doạ cho sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy:

“Công tử chớ nói đùa!”

“Không ai biết sao?”

“Đương nhiên là không rồi!”

Tống Tiềm Cơ đánh giá bốn phía, thấy đám khách nhân đang ồn áo nói cười, dường như chẳng có tí kỷ luật gì cả, nhưng thực ra nơi này lại được thủ vệ cực nghiêm ngặt, bốn phía đều là tu sĩ của Kim Cung cảnh giới tuần tra.

Người tham gia đấu giá có tu sĩ Tà đạo giết người không chút ghê tay, hành sự bừa bãi, cũng có trưởng lão đại môn phái hoặc người đứng đầu đại thế gia thay hình đổi mạo.

Nếu nơi này phát sinh hỗn loạn, tất sẽ gây ra tranh đấu các bên, bạo phát hỗn chiến.

Tiếng chuông vang lên, hội trường lập tức trở nên yên lặng.

Người chủ trì cao giọng nói:

“Vật phẩm đấu giá đầu tiên, hộ thân giáp cao cấp làm bằng giao lân! Giá khởi điểm ba ngàn linh thạch!”

Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, đúng là bại gia tử, vừa mới bắt đầu đã lấy ra pháp khí phòng thân cao cấp rồi, để xem áp trục ngươi lấy ra thứ gì.

Hắn thu liễm khí tức, dán lên người một tấm phù chú rồi lẻn đi.

“Mới nãy hình như có bóng người xẹt qua đúng không? Hay là gió vậy?”

“Không cần biết có phải là gió không, báo cho lầu bốn, tăng cường tuần tra!”

“Vật phẩm đầu tiên đã thành giao, ba vạn linh thạch!”

Trong tiếng nghị luận khắp chốn, Tống Tiềm Cơ mò được đến lầu bốn, nhìn chằm chằm một hàng người phía cầu thang.

Người đi phía đầu là một nữ tử tu vi không cao, phía sau có ba vị tu sĩ Kim Đan, sau cùng là mười mấy tuỳ tùng đi theo.

Khuôn mặt nàng diễm lệ, mặc một chiếc váy dài có tay áo rộng thêu mẫu đơn màu vàng, làn váy xoay chuyển, mở ra cánh cửa phía cuối hành lang.

Tống Tiềm Cơ thầm nghĩ, trời cũng giúp ta.

Sau thời gian một nén hương, người trong phòng nằm đầy trên mặt đất, kiếm phong dừng trên cổ mĩ nhân:

“Đừng động, đem ta đi gặp Tà Phật”

Thủ vệ canh cửa hỏi:

“Động tĩnh trong phòng hơi lớn, phu nhân có ổn không?”

Mĩ nhân cao giọng đáp:

“Ta đang thay đồ”

Đám người trước cửa vội vàng lui xuống.

Hết chương 355.
Bình Luận (0)
Comment