Mĩ nhân quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Tiềm Cơ:
“Ngươi biết ta là ai không?”
Tống Tiềm Cơ ngẫm nghĩ:
“Kim Đào phu nhân?”
Mĩ nhân chợt cười:
“Xem ra vị công tử này không quá hiểu Kim Cung nhỉ. Thiếp thân là Kim Thoa, không phải Kim Đào”
Tà ma dưới trướng Tà Đạo Chi Chủ vô số, trong đó có bốn người có địa vị cao nhất.
Hữu hộ pháp Kim Luật quản lý Hình Đường, Tả hộ pháp Kim Đao là hộ vệ và sát thủ trung thành nhất của hắn.
Kim Đào phu nhân là thị nữ hắn sủng ái nhất, thường đem theo bên người.
Kim Thoa phu nhân lại là đại tổng quản của Kim Quật, phụ trách xử lý rất nhiều sản nghiệp dưới danh nghĩa của Tà Phật.
Tống Tiềm Cơ thầm nói một tiếng ‘Đắc tội rồi’:
“Ta tìm Tà Phật, hắn ở đâu?”
“Công tử không mời mà đến, xin hỏi cao danh quý tính?”
“Tống Tiềm Cơ”
Sắc mặt Kim Thoa phu nhân thay đổi:
“Ngươi chính là Tống Tiềm Cơ sao?”
Tống Tiềm Cơ hung ác đáp lời:
“Biết ta là Tống Tiềm Cơ rồi còn không nhanh nói cho ta biết Tà Phật ở đâu! Bằng không cẩn thận…. Aiz, ngươi!”
Kim Thoa phu nhân vậy mà lại nghển cổ, lao vào mũi kiếm của hắn. Nếu hắn chỉ cần thu kiếm lại chậm một chút thôi, lúc này máu tươi đã văng tung toé rồi.
“Ngươi làm gì đấy!”
Tống Tiềm Cơ trở tay lại đánh ra một tấm định thân phù.
Kim Thoa phu nhân cười buồn:
“Ngươi giết ta đi, dù sao ta cũng không sống nổi qua đêm nay đâu”
Tống Tiềm Cơ lạnh lùng đáp:
“Nói năng linh tinh!”
“Ta thật lòng muốn chết, thỉnh công tử thành toàn”
“Vì sao lại muốn chết?”
“Ta tuy ở dưới trướng Tà Phật nhưng lại bị Kim Luật hạ cổ, mệnh không do mình quyết, đến cả tự bạo tự vẫn cũng không làm được. Đêm nay ngươi giết ta ngược lại lại giúp ta! Đại ân này kiếp sau sẽ báo!”
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, ngươi mà chết thì ai dẫn ta đi gặp Mạnh Hà Trạch đây:
“Có việc gì mà không thể không chết?”
Trong lúc hai người đang trò chuyện, thì từ bên ngoài cửa sổ truyền tới một trận hoan hô, hoá ra là trảnh thủ thời gian nghỉ giải lao, phía hội đấu giá có cho ca vũ biểu diễn lên sân khấu.
Kim Thoa phu nhân nghe tiếng hỉ nhạc, tựa như nghe tiếng chuông tang, thần sắc càng thêm bi thương:
“Vật phẩm đấu giá áp trục đêm nay là một loại linh thảo trân quý cực hiếm thấy, tên là Thất Sắc Lưu Ly Bảo Liên, sen này là vật liệu luyện đan đỉnh cấp, có thể nối lại kinh mạch bị nứt gãy, càng có thể trợ giúp tu sĩ dưới Nguyên Anh đột phá cảnh giới. Bảo vật trân quý như vậy, ta đương nhiên phải tự mình trông coi, ngày đêm tưới tắm sương ngọt”
Tống Tiềm Cơ gật đầu đáp:
“Hoa cỏ yêu kiều quý giá, quả thực nên chăm sóc cho tốt”
“Trước khi ngươi tiến vào, ta đang tưới sương ngọt cho nó, ngươi đột nhiên xuất hiện, ta nhất thời hoảng loạn liền đâm rớt một cánh sen. Bảo liên thiếu cánh, dược lực bị tổn hại, đêm nay không còn vật phẩm áp trục, mệnh ta còn giữ được sao?”
Tay áo thêu hoa văn phức tạp của Kim Thoa phu nhân trải lên mặt bàn, Tống Tiềm Cơ mở ra nhìn, dưới tay áo quả nhiên là đèn lưu ly đã vỡ nát.
Chậu ngọc lật úp, bảo liên đã bị tổn hại.
Tống Tiềm Cơ không quá để tâm giá trị của linh thảo, nhưng lại rất hiểu nỗi đau khi ‘cánh hoa hư tổn’, giọng điệu hắn dịu đi:
“Đây vốn là lỗi của ta, ngươi chỉ là vô tình thôi, đừng khóc nữa, tìm một vật phẩm khác giấu trong bảo khố của Tà Phật thay vào là được”
Hắn nói xong liền gỡ xuống định thân phù.
“Ngươi vậy mà lại xin lỗi ư?”
Kim Thoa phu nhân kinh ngạc nhìn hắn:
“Hoá ra Tống Tiềm Cơ cũng sẽ xin lỗi sao?”
“Thời gian cấp bách, bảo khố nằm ở đâu?”
“Tống công tử có điều không biết, đêm nay ngư long hỗn tạp, vì để phòng chuyện ngoài ý muốn, bảo khố đã đóng lại rồi. Chìa khoá nằm trên người Tà Phật”
Kim Thoa phu nhân tuyệt vọng cười, hai hàng lệ chảy xuống, lại một lần nữa lao về phía mũi kiếm.
“Ta vẫn là đi chết đi, tránh cho phải vào Hình Đường chịu khổ, sống không bằng chết!”
“Hà tất phải như vậy, nhất định còn có cách!”
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm phiền phức rồi, nàng vậy mà lại khóc, hơn nữa còn đối diện với một đoá hoa tàn mà khóc.
“Chẳng lẽ Tống công tử có thiên hạ kỳ trân sao?”
“Ta không có”
“Vậy thì còn có thể có cách gì nữa?!”
Tống Tiềm Cơ nhìn trái nhìn phải rồi chỉ chính mình:
“Không phải còn có ta ở đây sao?”
Hội đấu giá không chỉ có các bên cạnh tranh giá mà còn sắp xếp ca vũ, biểu diễn thuần thú, đêm càng về khuya, bầu không khí lại càng tốt, khiến mọi người không chỉ xem đến nghiện mà còn bị dụ dỗ, ngàn hô vạn gọi, mãi vật phẩm áp trục mới được đưa ra.
“Chư vị khách quý, vật tiếp theo đây chính là trân bảo áp trục của hội đấu giá làn này, trên trời dưới đất, có một không hai, bất cứ một ai chỉ cần nhìn thấy nó, tuyệt đối sẽ không có ai không thích nó, chỉ cần từng có được nó, tuyệt đối không muốn mất đi nó ——”
Khán giả ở lầu một, lầu hai mở to mắt, chuẩn bị nhìn cho đã mắt.
Khách quý trên lầu ba thì mất kiên nhẫn mà thúc giục:
“Đủ rồi đấy!”
“Mau bắt đầu đi! Không chờ nổi nữa rồi!”
Bức màn đen được vén ra, tám luồng ánh sáng chói lọi chiếu về phía sân khấu, khiến phía trung tâm sáng như ban ngày.
Chỉ thấy trên đài sen tạc bằng vàng ròng không có bảo vật pháp khí, chỉ có một người đứng đó.
Một nam nhân đang cầm kiếm.
“A! Sao lại là người?”
“Người này là ai?!’
Tống Tiềm Cơ bị ánh đèn đột ngột sáng lên làm cho loá cả mắt.
Khách khứa ngồi kín bốn phía, đang ồn ào như sóng triều,.
Thấy hắn xuất hiện trên sân khấu, bất chợt lặng ngắt như tờ.
Mãi cho đến khi cửa sổ trên tầng cao nhất phía Tây Nam hơi động, ‘kẽo kẹt’ một tiếng, cửa được mở ra một nửa, một giọng nữ mềm mại vang lên:
“Ta ra giá mười vạn linh thạch!”