Thời điểm cách đêm kinh trập chỉ còn hai ngày, ở Bạch Phượng quận đã xảy ra một chuyện đại sự.
Chuyện đại sự này thậm chí làm oanh động, khiếp sợ cả Tu chân giới.
Thời tiết ngày hôm nay thật không tồi, những đám mây lững thững trôi, gió thổi nhẹ, ánh mặt trời trong vắt.
Trên đường phố vẫn không có một ai như cũ, tu sĩ khắp nơi đều đang ngồi uống trà ở Phượng Tiên lâu, nhìn quá cảm thấy không khí rất hòa hợp.
Đột nhiên, từ phía trên đường vang lên âm thanh của Kỷ Quang:
“Vốn dĩ Kỷ Thần cũng không phải là phế vật, là phụ thân của ta lừa hắn học tập phù chú, khiến cho hắn tám năm đều học không thành”
“Lúc ấy, Kỷ Tinh vẫn còn trẻ người non dạ, bọn ta lấy tính mạng cũng như tiền đồ của ca ca nàng để uy hiếp nàng, nàng liền ngoan ngoan tự mình uống độc dược, y tu tài giỏi cỡ nào cũng không tra ra được…”
“Chuyện này cũng không thể trách ta được, Tu chân giới này là nơi cá lớn nuốt cá bé, bọn họ chỉ có thể tự trách mình quá ngu xuẩn mà thôi. Gia tộc giao vào trong tay ta, không phải mấy năm nay vẫn phát triển thật tốt sao”
Mọi người nghe thấy âm thanh liền chạy vội tới bên cửa sổ, phía không trung bên ngoài cửa sổ vậy mà lại xuất hiện hư ảnh của Kỷ Quang.
Kỷ Quang lúc này đang ngồi phe phẩy quạt xếp, mang theo biểu tình oán độc, khác hắn với dáng vẻ đạo mạo, phong phạm gia chủ đại gia tộc ngày thường.
“Mau nhìn. Có người đang chiếu lưu ảnh thạch”
“Không phải là giả đấy chứ?”
“Nếu làm giả sẽ không thể rõ ràng như vậy được, hư ảnh này quả thật còn có thể thấy được lỗ chân lông kia kìa”
Mọi người ai nấy đều kinh hãi, sau đó liền xảy ra một trận náo động.
Có người chạy vội ra ngoài đường, phát hiện phía trên cửa thành cũng treo một khối lưu ảnh thạch.
Còn có một khối, được treo ngay ngắn trước cửa Kỷ phủ.
Lưu ảnh thạch rất nhanh bị người của Kỷ gia tìm thấy, sau đó liền bị hung hăng đập vỡ.
Nhưng tin tức đã truyền ra ngoài, thậm chí còn có tu sĩ tới xem náo nhiệt dùng một khối lưu ảnh thạch mới đem nội dung kia sao chép lại.
“Ta cũng xuất thân từ gia tộc tu sĩ, ai mà không có cha mẹ tỷ muội huynh đệ chứ? Gia tộc tại sao có thể có loại bại hoại như thế này được?”
“Mặt ngoài thì thân như người nhà, nhưng sau lưng lại mưu tài hại mệnh. Thật là tàn nhẫn”
“Thù này không báo không làm người, Kỷ Thần báo thù mới là thiên kinh địa nghĩa”
Chờ đến khí Kỷ Thần tỉnh ngủ đi ra khỏi cửa, một đường đi tới liền phát hiện mọi người vậy mà không sợ hắn nữa.
Ai nấy đều mang theo biểu tình đồng tình, hổ thẹn, thậm chí là có cảm xúc cùng chung kẻ địch với hắn.
Có người hô lên với hắn:
“Kỷ tiểu tiên quân, chúng ta ủng hộ ngươi”
Kỷ Thần khiếp sợ, lẩm bẩm nói một mình:
“Là thế giới này điên rồi, hay vẫn là ta hoàn toàn điên rồi vậy?”
Mãi cho đến khi đi đến dưới lầu Phượng Tiên lâu, hắn gặp được Tống Tiềm Cơ.
Tống Tiềm Cơ đứng dưới nắng sớm trong ngày xuân thanh đạm, trên khuôn mặt lộ ra vẻ mỉm cười:
“Phụ tử Kỷ Quang cùng đám chân chó của chúng quả thật không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng Kỷ gia vẫn còn có những người không biết rõ sự tình của ngươi, người không biết không có tội, ngươi cũng không cần giết hết tất cả mọi người”
Kỷ Thần ngẩn người ra một lúc:
“Hóa ra đây là chuyện tốt mà ngươi làm, ai cần ngươi phải lo cho ta chứ?”
Hắn hừ lạnh một tiếng:
“Ta cũng sẽ không cảm tạ ngươi”
“Không cần cảm tạ”. Tống Tiềm Cơ xoay người đi.
Kỷ Thần lại lôi kéo ống tay áo của Tống Tiềm Cơ:
“Ngươi đi với ta”
“Đi đâu?”
Kỷ Thần không đáp, chỉ nói:
“Ta mang ngươi đi một chỗ”
Giống như một chuyến du xuân, hai người cùng nhau đi ra ngoài Bạch Phượng thành.
Địa phương mà Kỷ Thần mang Tống Tiềm Cơ tới cũng không xa, có núi có sông, rất là thanh tịnh.
Tống Tiềm Cơ đứng từ trên cao nhìn về nơi xa, trông thấy một mảng ửng đỏ ở phía sườn núi đối diện.
Hóa ra, ngọn núi này đối diện với Đào Hoa ổ.
Lúc này, hoa đào nở rộ, sắc xuân rực rỡ.
Kỷ Thần giải khai trận pháp cùng chướng nhãn pháp được bố trí nơi đây, dưới chân Tống Tiềm Cơ liền trống không, trước mắt đột nhiên xuất hiện một gốc cây hòe già, một gò đất nhỏ.
Kỷ Thần ngồi xổm xuống, vỗ lên gò đất nhỏ kia và nói:
“Ta muốn cùng muội muội trò chuyện riêng một lúc, khi nào xong ta sẽ gọi ngươi”
“Cứ tự nhiên”. Tống Tiềm Cơ tránh đi xa, yên lặng đứng nhìn hoa đào ở phía bên kìa.
Gió xuân thổi qua, mang theo âm thanh nhẹ nhàng bay bổng, dường như đã cách xa cả mấy đời của Kỷ Thần:
“Tiểu Tinh, ngươi còn nhớ người tên Tống Tiềm Cơ mà chúng ta gặp được ở Hoa Vi Thành năm đó không? Hắn hiện giờ rất có bản lĩnh, thậm chí còn chạy tới đây để cứu ta”
Tống Tiềm Cơ hơi cảm thấy xấu hổ, hắn không phải cố ý muốn nghe lén đối phương.
Nhưng khi Kỷ Thần nói chuyện, từng chữ phát âm hết sức rõ ràng, ngũ cảm của hắn đã từng được rèn luyện qua, còn nhạy bén hơn so với tu sĩ Nguyên Anh bình thường, nhất là thính giác.
Hắn lẳng lặng đứng đó lắng nghe một lát, nghe thấy Kỷ Thần khen hắn, đang muốn rời đi ra chỗ khác xa hơn, đột nhiên lại nghe thấy đối phương đổi chủ đề:
“Tuy nhiên, có thù tất nhiên vẫn phải báo. Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ nghĩ cách bố trí trận pháp để thiêu hắn, cho hắn xuống dưới với ngươi”
Tống Tiềm Cơ quay đầu lại, nụ cười trên khuôn mặt trở nên cứng đờ.
Chậm đã, ngươi nói thiêu ai?
Nếu ta nhớ không lầm, vừa rồi ta còn giúp ngươi nữa đấy.
Kỷ Thần vỗ nhẹ lên gò đất nhỏ, giống như đang vỗ lên đầu của tiểu nữ hài.
Tiền giấy được thiêu đốt, sương khói nhẹ nhàng bay lên, giống như những con bướm rách nát bay múa trong biển lửa.
“Ngươi nếu cảm thấy không hài lòng về hắn, cũng không sao, chỉ cần báo mộng cho ta, sang năm ta lại thiêu một người mới cho ngươi.
Tuy nhiên, mấy năm gần đây, Tu chân giới thật sự sa sút, không có nhân vật gì ra hồn cả, tên thì quá trẻ, kẻ thì quá già, có Tử Dạ Văn Thù thì lại chết sớm quá, Tống Tiềm Cơ bách chiến bất tử này đã tính là tốt nhất rồi đấy.
Các lộ cẩu hùng ở Phượng Tiên lâu tuy đều có danh hào của chính mình, nào là Xuân Vũ Kiếm, Lưu Vân Liên, Quỷ Đầu Đao, nhưng cả đám đó đều không đủ để Tống Tiềm Cơ chém đâu. Để cho tên hung nhân như hắn đi xuống với ngươi, nhất định sẽ không có tiểu quỷ nào dám khi dễ ngươi nữa”
Sau khi nghe xong, sắc mặt của Tông Tiềm Cơ liền trở nên xanh mét.
Ta thật sự phải cảm ơn ngươi đã khích lệ. Cảm tạ cả nhà ngươi.
Kỷ Thần vẫn còn tiếp tục nói:
“Ngươi biết không, sau khi ngươi rời đi, thế giới này cũng liền trở nên nhàm chán như vậy, cho nên ngươi cũng đừng quá khổ sở, ngươi cũng không có làm sai điều gì…”
Nhưng những lời này Tống Tiềm Cơ cũng đã không nghe được nữa, hắn túm lấy chuôi kiếm, tiến thẳng về phía mộ phần.
Nếu hôm nay không đánh cho Kỷ Thần nở hoa đầy mặt, hắn sẽ không biết tại sao hoa ta trồng lại có màu đỏ.