Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 378 - Chương 378. Đẩy Vào Chỗ Chết (1)

Chương 378. Đẩy vào chỗ chết (1)
Chương 378. Đẩy vào chỗ chết (1)

Kỷ Thần còn đang nói chuyện với Kỷ Tinh, đếm từng đoá hoa đào một phía bên sườn núi đối diện, kể chuyện cho nàng nghe.

Chợt cả người hắn chấn động, đề cao cảnh giác, may mắn tránh được một đạo kiếm khí, đang định quay đầu lại cảnh báo cho Tống Tiềm Cơ hay, đột nhiên liền ngây cả người:

“Tống huynh, ngươi, ngươi sao lại đánh ta?”

Ánh mắt hắn trong trẻo, hồn nhiên vô tội, dáng vẻ đáng thương giống như bị bằng hữu phản bội.

Vệ Chân Ngọc có lúc cũng thích giả vờ vô tội nhưng Kỷ Thần thật sự cảm thấy mình vô tội.

“Ta đánh ngươi đấy!”

Tống Tiềm Cơ càng thêm tức giận, cầm chuôi kiếm lên coi như cái chổi lông gà, hung hăng đánh Kỷ Thần một trận:

“Chạy? Còn chạy nữa?”

“Ai da, Ngươi mà đánh nữa là ta đánh trả đấy!”

Kỷ Thần lấy ra trận bàn, trong mắt xẹt qua một tia rét lạnh.

Chỉ nghe thấy Tống Tiềm Cơ cười lạnh:

“Ngươi đánh trả thử xem!”

Kỷ Thần chạy điên cuồng quanh gốc cây, thử muốn kéo mấy trận tuyến để ngăn cản đối phương.

Ai ngờ Tống Tiềm Cơ làm thật, khí thế như thái sơn áp xuống, khiến hắn có cảm giác khủng bố như bị vây trong thiên la địa võng.

Trận sư không giỏi quyền cước cận chiến, Kỷ Thần không kịp bố trận, nhất thời chỉ có thể dùng thân pháp tránh né, chỉ tiếc rằng thân pháp của Tống Tiềm Cơ còn nhanh hơn nhiều so với hắn.

Trên người hắn có pháp khí và trận bàn cao cấp, nhưng phải để đến lúc báo thù còn dùng, nếu lúc này, lấy ra đánh nhau với Tống Tiềm Cơ dưới tán cây quả thật không đáng.

Hơn nữa trận đánh này còn chẳng hiểu ra làm sao, dưới kiếm của đối phương không có sát ý, cũng không dùng sát chiêu, chỉ cầm chuôi kiếm hung hăng đánh hắn.

Bệnh điên mà Tống Tiềm Cơ che giấu phát tác rồi sao, sao còn điên hơn cả hắn thế này.

Tống Tiềm Cơ đánh từ lúc trời sáng cho đến khi trời tối, từ trên núi đánh tới dưới núi rồi lại quay về trên núi.

Kỷ Thần ban đầu còn ra sức đánh trả, về sau vừa trốn chạy vừa chửi tục, quỷ khóc sói gào, nếu không phải hoang sơn dã lĩnh, chắc chắn sẽ bị người ta khiếu nại tạp âm gây phiền cho dân.

“Ngươi đánh đi!”

Trong lúc Kỷ Thần trốn chạy bị ngã một cái, cứ thế nằm rạp trên mặt đất luôn, chơi xấu nói:

“Ngươi đánh chết ta cho xong!”

Tống Tiềm Cơ xoa xoa cổ tay, thấy hắn mặt mũi bầm dập, nước mắt lưng tròng, sự bực dọc trong lòng tiêu tán phân nửa.

Lúc này, màn đêm đã buông, đàn quạ về tổ, mấy ngôi sao treo trên ngọn cây, mấy cánh hoa đào bay xuống ngọn cây.

Bọn họ vậy mà đã chạy tới Đào Hoa ổ.

Dưới tán cây, Kỷ Thần đập đất khóc lớn:

“Cha ta còn chưa từng đánh ta! Cha, thương thay người chết sớm, không thấy hắn đánh nhi tử của người thế nào!”

“Không được khóc”

Tống Tiềm Cơ lập tức đau đầu:

“Đại trượng phu đổ máu chứ không đổ lệ, khóc lóc như vậy còn ra thể thống gì! Mau đứng dậy cho ta”

“Không dậy nổi nữa, xương gãy cả rồi!”

Tống Tiềm Cơ ngồi xổm xuống, vươn tay ra sờ soạng, giọng điệu hơi nhẹ đi:

“Xương nào bị gãy?”

“Tống huynh hết giận rồi à?”

Kỷ Thần lật người ngồi dậy, ấn tay hắn lại, chớp đôi mắt tròn to mà hỏi:

“Không biết tại hạ có chỗ nào chọc giận Tống huynh?”

Tống Tiềm Cơ rút tay ra, sóng vai ngồi dưới cây hoa đào với hắn:

“Ngươi quan tâm chuyện hôn phối đại sự của Kỷ Tinh mà lại tự mình chủ trương như vậy, không hỏi nàng có thích gả cho người ta hay không, chỉ lo xem mình có hài lòng không. Nếu người kia và nàng đều chán ghét nhau thì sao, như vậy nàng có thể vui vẻ được nổi sao? Ngươi muốn nàng làm quỷ rồi mà cũng không được vui vẻ sao?”

“Hoá ra là vì chuyện này. Ta… ta chỉ hy vọng lúc ta không ở đó, có người có thể chăm sóc cho Tiểu Tinh”

Kỷ Thần gục đầu, giọng điệu mất mát.

“Đạo lý rất đơn giản, người bị ngươi tiễn xuống dưới đó, nếu hận ngươi oán ngươi, sao có thể nguyện ý chăm sóc cho muội muội của ngươi được?”

Tống Tiềm Cơ đỡ trán:

“Dưa hái xanh không ngọt đâu”

“Cũng đúng”

Kỷ Thần càng nghĩ càng cảm thấy có lý, cuối cùng nhận sai:

“Tống huynh, ta xin lỗi. Ta chuẩn bị cho ngươi một phần lễ vật để bồi tội nhé. Ta nghe nói ngươi tới Quận Bạch Phượng là để tìm ‘Khí Hoả’ luyện kiếm”

Tống Tiềm Cơ vốn định nói không cần, đó là chuyện của đời trước rồi, chỉ cần ngươi đừng phát điên tìm đối tượng cho muội muội của ngươi nữa là được. Sau lại ngẫm nghĩ, ngày kia chính là đêm Kinh Trập, đời trước Kỷ Thần đồ sát cả nhà Kỷ Gia vào đêm Kinh Trập, sau đó liền triệt để phát điên.

Đây là nút thắt quan trọng trong vận mệnh của Kỷ Thần, chi bằng tìm chút việc cho hắn làm. Kỷ Thần nếu ngày mai vào Bạch Phượng Sơn tìm Phượng Hoàng Hoả, vậy phải tốn bốn năm ngày mới về được.

“Ngươi nếu như đã mở miệng rồi thì phải chuẩn bị cho tốt”

Tống Tiềm Cơ đáp.

“Nhất định sẽ khiến Tống huynh hài lòng, luyện thành một thanh Cô Quang bản mệnh kiếm mạnh nhất”

Kỷ Thần mỉm cười kéo theo vết thương bên khoé môi, xuýt xoa một tiếng.

Đêm sao lành lạnh, hương hoa phiêu diêu. Bọn họ ngồi dưới tán cây trong phút chốc mà hoa đã rơi đầy y phục.

Tống Tiềm Cơ đứng dậy phủi tay áo, vươn tay ra kéo Kỷ Thần dậy:

“Đứng lên”

“Làm gì?”

“… Bôi thuốc cho ngươi”

“Tống huynh tốt thật, lo giết còn lo chôn!”

“Ngươi nói ta tốt, vậy ngươi có tin tưởng ta không?”

“Tống huynh sao lại nói lời này, tại hạ thấy ngươi như gặp người chí thân, vẫn luôn vô cùng tin tưởng ngươi, chưa từng có nửa điểm nghi ngờ… Ai da, đừng dán nữa! Có lời gì từ từ nói, dán phù làm gì!”

Hai bóng người một đường đuổi đánh, dần dần biến mất giữa rừng đào.

……….

Hết chương 378.
Bình Luận (0)
Comment