Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 379 - Chương 379. Đẩy Vào Chỗ Chết (2)

Chương 379. Đẩy vào chỗ chết (2)
Chương 379. Đẩy vào chỗ chết (2)

Trong Quận Bạch Phượng, số lượng người tu hành tới từ bên ngoài chỉ trong một đêm đã tăng vọt, trên phố náo nhiệt lạ thường.

Câu chuyện dòng bên tham tài giết người soán quyền đoạt vị, người con trai dòng chính gian khổ tu luyện quay về báo thù đã truyền đi khắp Tu chân giới.

Kỷ Gia không ngăn nổi miệng lưỡi đám đông, không quản nổi tu sĩ ở bên ngoài tới, chỉ có thể khoá cửa lại, người trước đây giám sát Tống Tiềm Cơ, Kỷ Thần cũng biến mất tăm.

Mà mọi người chẳng ai hay, vai chính trong câu chuyện là Kỷ Thần đã rời khỏi Quận Bạch Phượng, vào núi tìm Phượng Hoàng Hoả.

Ban ngày, Tống Tiềm Cơ ở Phượng Tiên Lâu uống trà nghe ngóng tin tức, đêm đến, liền quay lại Đào Hoa ổ nghỉ ngơi. Nơi này nằm giữa núi non và thành trấn, thanh tĩnh không một bóng người.

Mọi việc đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.

Tống Tiềm Cơ lại mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, mọi việc dường như quá thuận lợi rồi. Trong lòng hắn tính toán vài lần, tạm thời không có manh mối.

Người trong cuộc mê man, hắn chỉ có thể lấy bất biến ứng phó với vạn biến, đợi Kỷ Thần quay lại.

Kỷ Thần từ chối hắn đi cùng:

“Nếu đã là chuẩn bị lễ vật, ngươi đi theo không thích hợp đâu”

“Lỡ ngươi gặp phải nguy hiểm…”

“Tống huynh quan tâm an nguy của ta, đối với ta thật tốt. Nếu Bạch Phượng Sơn có pháo hoa màu vàng bay ra, cho thấy ta lâm vào hiểm cảnh, ngươi nhất định sẽ vào núi cứu ta”

Tống Tiềm Cơ đáp ứng.

Hắn vốn có thể truy tung Kỷ Thần nhưng mục đích cuối cùng của hắn là để đối phương tin tưởng mình.

Ngày hôm nay Tống Tiềm Cơ quay lại Đào Hoa ổ nghỉ ngơi, gần lúc nửa đêm, chợt thấy màn đêm bừng sáng, Bạch Phượng Sơn kim quang lộng lẫy.

Hắn than một câu, ‘Không để ta bớt lo’, xong liền xách kiếm xuống giường.

Trước khi vào núi, hắn gặp phải mấy tu sĩ đang vội lên đường. Lúc hai bên sượt vai nhau, Tống Tiềm Cơ nghe thấy bọn họ nhắc đến tên của Kỷ Thần:

“Kỷ Thần tuyên bố đêm Kinh Trập sẽ báo thù, đêm nay chính là Kinh Trập, nhưng hắn biến mất hai ngày nay rồi, còn xuất hiện nữa không?”

“Báo thù là việc đại sự, đương nhiên phải chuẩn bị chu toàn”

“Người này lạ thật đấy, sao không sớm kể chân tướng ra, để bao lâu nay chịu mắng chửi vô ích?”

“Làm ma đầu chẳng có gì phải kiêng kỵ, muốn báo thù thế nào thì làm thế ấy, làm anh hùng phải cố kỵ nhiều thứ, thủ đoạn tàn nhẫn sẽ bị mắng, thời cơ không đúng cũng bị mắng, đến lúc đó vẫn là bị mắng thôi”

Tống Tiềm Cơ ngẩn người trong phút chốc, cõi lòng chợt lạnh, hắn xoay thân kiếm lao nhanh về phía Kỷ Phủ trong thành.

Hắn biết chỗ nào không đúng rồi!

Trước khi tới cuộc hẹn ở Đào Hoa ổ, hắn từng tính toán mười mấy phương án để tuỳ thời ứng biến, ai ngờ gia chủ đương nhiệm của Kỷ Gia lại là tên phế vật Kỷ Quang kia.

Nếu Kỷ Quang là tên phế vật dựa vào tài nguyên gia tộc và sự chỉ điểm của phụ thân, vậy việc mà Tống Tiềm Cơ làm được, Kỷ Thần không làm nổi sao?

Vì sao Kỷ Thần không làm? Không phải không thể, chỉ là hắn không để tâm.

Bị coi là kẻ báo thù vô cớ xuất binh hay là một tên điên điên cuồng loạn trí ghen ghét hiền tài, hắn đều không quan tâm.

Hắn chỉ để tâm việc Kỷ Tinh đã chết rồi.

Hắn chỉ lo điên cuồng báo thù, cái hắn chờ chỉ có đêm nay!

Đêm nay, Bạch Phượng Thành không ai ngủ được.

Trời đen như mực, không trăng không sao. Phía Kỷ Phủ ánh lửa ngập trời.

Lửa lớn lại bị vòng tròn sáng màu vàng vô hình bao phủ, không thể lan ra tứ phía, chỉ có thể chậm rãi thiêu đốt trong tiếng la hét thê lương.

Toàn bộ mọi người đều bị thế lửa dồn đến phế viện, bởi uy áp của trận pháp mà không thể vận linh khí, hành động khó khăn, chỉ có thể quỳ sát mặt đất.

Đây là nơi huynh muội Kỷ Thần từng ở, đêm nay lại thành tu la địa ngục.

Thi thể của phụ tử Kỷ Quang bị tách nhau ra, triệt để chết ngắc. Trong đám người đông đúc còn lại, vừa có người cung phụng gia tộc, cũng có người già phụ nữ trẻ em. Có người mắng chửi cũng có người dập đầu xin tha.

Kỷ Thần phảng phất như không nghe thấy, sắc mặt lãnh đạm, dường như những tiếng than khóc thống khổ và lời nguyền rủa mắng chửi âm độc kia không liên quan gì đến hắn.

Hắn ngồi bên hồ nước gấp diều giấy, thấp giọng nói:

“Tiểu Tinh, huynh cuối cùng cũng chờ được ngày này rồi, người kia nói ngày giỗ tròn trăm năm, toàn tộc hiến tế, huynh liền có thể gặp muội một lần… Muội chờ huynh nhé”

Chợt một thanh âm quen thuộc xuyên qua tiếng ồn ào:

“Kỷ Thần, ngươi nói phải vào Bạch Phượng Sơn để tìm ‘Khí Hoả’, thực ra lại ở trong Bạch Phượng Sơn lập khốn trận, đến lúc đó, nhất định có tín hiệu dẫn ta qua đó, vây khốn ta ở trong núi để tiện bề ngươi ở nơi này thành trận, có đúng không?”

Kỷ Thần ngẩng đầu lên:

“Ngươi vẫn tới”

Hắn nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, giống như một con dao chưa nhiễm máu.

Tống Tiềm Cơ đứng nơi đầu tường phế viện, áo bay phần phật, trường kiếm sáng lên, nhanh chóng công kích vòng sáng của trận pháp.

Trong đám đông có người bùng lên hy vọng, lớn giọng kêu cứu với Tống Tiềm Cơ:

“Tống Chân Nhân, tên này điên rồi, hắn nói trận này tên là ‘Âm Dương Điên Đảo Nghiệp Hoả Phẫn Thân Đại Trận’, trước khi mặt trời mọc, có thể triệu vong hồn từ âm tào địa phủ quay lại nhân gian, si tâm vọng tưởng như vậy, thỉnh ngài nhanh chóng giết ma đầu này đi!”

“Tống đạo hữu, cầu ngài cứu ta một mạng, ta tất sẽ có hậu tạ!”

Kỷ Thần không thèm đếm xỉa đến bọn họ, hắn chỉ cười nói:

“Tống huynh sao lại vô tình như vậy? Ta đây là thật tâm chuẩn bị lễ vật bồi tội cho ngươi. Đợi đêm nay ta thành trận rồi, lấy lửa trận này làm Khí Hoả cho ngươi, nhất định sẽ giúp ngươi luyện thành một thanh thần kiếm thiên hạ vô song!”

“Ngươi cho rằng ta không phá nổi trận của ngươi sao?”

Tống Tiềm Cơ tức giận, hắn ra tay nhanh như chớp, thân ảnh như gió, mỗi một kiếm đều chém đúng vào điểm yếu của trận pháp.

Kỷ Thần quát:

“Ngươi nhìn cho kĩ vào, ta ở trong trận, trận này cộng sinh với ta, ngươi muốn phá trận cũng tức là muốn giết ta sao? Tới đây!”

Sắc mặt Tống Tiềm Cơ chợt tái nhợt, động tác càng ngày càng chậm.

Hắn biết đối phương không nói dối, hắn đã dò ra chỗ âm hiểm quỷ quyệt của trận này.

Trận pháp vừa vỡ, Kỷ Thần tất sẽ chết.

Nếu hắn từ bỏ việc phá trận, trên dưới Kỷ Phủ tất sẽ chết, Kỷ Thần bước lên con đường cũ của đời trước, triệt để biến thành kẻ điên.

Trừ khi Kỷ Thần chủ động rời khỏi trận, nếu không đêm nay tất sẽ thành tử cục.

Nhưng Kỷ Thần mưu tính đã lâu, sao có thể rời đi?!

Tống Tiềm Cơ còn có thể làm gì được nữa?

Hắn thu kiếm lại, xoay người rời đi.

Để mặc ngọn lửa sau lưng thiêu đốt, mái nhà sụp đổ, tiếng trẻ con khóc kêu cùng với tiếng cười to điên khùng của Kỷ Thần.

Bát nước đã hắt đi khó mà lấy lại, địa ngục đã thành.

Chẳng lẽ hắn phải từ bỏ sao?

……

Cách một màn lửa ngập trời, Kỷ Thần thấy bóng lưng người kia biến mất:

“Đi đi, đừng tới quản ta nữa”

Hắn vẫn đang cười, nụ cười trở nên dịu dàng, đôi mắt hắn được ánh lửa chiếu cho sáng rực.

“Tiểu Tinh, đợi đến khi huynh gặp được muội, muội phải tự mình nói cho huynh biết, muội thích đối tượng hôn phối thế nào nhé, chỉ tiếc là đêm nay không thấy được sao, huynh đợi nhiều năm như vậy rồi, nếu không gặp được muội, huynh cũng không biết huynh….”

Chợt Kỷ Thần không nói nữa, biểu cảm trên mặt từ điên cuồng tuyệt vọng trở thành kinh ngạc hoang mang, rồi lại mừng như điên.

Hắn phảng phất như nhìn thấy kỳ tích không thể tưởng tượng nổi xảy ra.

Gió lớn nổi lên, mây đêm bị thổi tan, lộ ra vầng trăng và biển sao sáng tỏ.

Dưới ánh trăng bàng bạc, một bóng người đứng trên đầu tường, tay áo bay phần phật, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Tựa như một mộng cảnh xa xăm.

Bóng dáng từng được phác hoạ biết bao lần trong lòng vậy mà nay lại trở nên rõ ràng.

—— Nếu Kỷ Tinh có thể sống đến lúc này, chính là có hình dáng như thế.

“Tiểu Tinh!”

Người kia mỉm cười, phất tay áo rời đi.

“Tiểu Tinh đừng đi”

Kỷ Thần ném trận bàn xuống.

Tống Tiềm Cơ cưỡi gió độn về nơi xa, hắn sờ sờ dịch dung trên mặt, lòng thầm nghĩ, khi nào quay về, không để ngươi một tháng lấy phân tưới ruộng, thì ta liền mang họ Kỷ giống ngươi.

Hết chương 379.
Bình Luận (0)
Comment