“Ông trời có mắt, đại trận của ta thành công rồi!”
Kỷ Thần một đường đuổi sát theo, ánh mắt sáng ngời như ngọn lửa.
Hắn giống như được sống lại, sức sống toàn thân nhanh chóng cháy hừng hực, khí thế toàn thân đạt tới cực điểm, giống như sóng triều thổi quét tám phương, khiến cho Bạch Phượng Thành bị một đạo uy áp vô hình bao phủ.
Tu sĩ từ bên ngoài đến đều tụ lại ở Phượng Tiên Lâu, từ xa nhìn về phía ánh lửa nơi Kỷ Phủ, chợt cảm thấy tim đập dồn dập.
Kỷ Thần quả thực nên vui mừng, hắn đã đợi thời khắc này một trăm năm nay rồi.
Cảnh còn người mất, vật đổi sao dời, phàm nhân sinh ra rồi bệnh chết, sống hết một đời cũng chỉ trăm năm thôi.
Tống Tiềm Cơ quay lại Đào Hoa Ổ, dừng bước dưới cây hoa đào, nghe Kỷ Thần gọi muội muội, chỉ muốn đè đối phương xuống đánh cho một trận.
Hắn từng thấy dáng vẻ của Kỷ Tinh sau khi trưởng thành, giả dạng cũng không khó, nhưng Kỷ Thần đời này lại chưa từng gặp qua.
Kỷ Thần không dời mắt nổi mà nhìn chằm chằm vào ‘Kỷ Tinh’, giống như sợ rằng người trước mắt này sẽ biến thành một làn khói nhẹ, bị gió thổi tan, cho nên chỉ nhẹ giọng hỏi:
“Tiểu Tinh, là muội sao?”
Thanh âm hơi run rẩy, tựa như bi thương lại tựa như vui mừng.
Trên bầu trời đêm, những đám mây nhẹ nhàng bay, trăng sáng treo đầu cành.
Hoa rơi tán loạn, giống như bị ngọn lửa thiêu đốt, hóa thành tro tàn rơi xuống đất.
‘Kỷ Tinh’ quay đi không nhìn hắn.
Khuôn mặt ánh lên màu hồng sắc của hoa đào, sợ rằng lần tương phùng này chỉ là cảnh trong mộng.
Kỷ Thần chớp mắt, phiếm ánh lệ quang.
“Muội cao lên rồi, tóc cũng dài hơn, tốt quá, tốt quá rồi”
Hắn vừa nói vừa nâng tay lên ra hiệu, trông có vẻ vô cùng vụng về.
Hai người chỉ cách nhau một trượng nhưng Kỷ Thần lại dừng bước không tiến lên, giống như bị trời biển ngăn cách, không dám tiến lên nửa bước, chỉ mặc cho hoa đào rơi xuống trước mặt, ngăn trở tầm nhìn.
Chỉ nghe thấy ‘Kỷ Tinh’ mở miệng nói:
“Trận phát của ngươi đã hoàn thành rồi, những người còn lại kia cũng không nhất thiết phải đuổi cùng giết tuyệt đâu”
Kỷ Thần giống như quay lại lúc thiếu niên, nụ cười mang vẻ ngây thơ, hắn liên tục đáp ứng:
“Được, được, cứ làm theo lời muội nói. Tiểu Tinh, muội không hề thay đổi, muội vẫn thiện lương như vậy! Nhưng huynh, huynh lại thay đổi rồi…”
Hắn cúi thấp đầu, giống như đang làm sai điều gì đó.
Tống Tiềm Cơ lắc đầu:
“Giết người rồi lại bị người giết, ta chỉ sợ ngươi không quay đầu nổi nữa, làm hỏng việc tu tập của ngươi”
Cho dù là ảo cảnh hay là hiện thực, cảm giác sau khi tự tay giết người vẫn hết sức chân thực, giết chóc quá độ dễ bức điên một người, giống như lúc hắn ở Hoa Vi phù thành.
Kỷ Thần cười khổ:
“Huynh còn tu tập gì nữa. Huynh cô độc sống trên cõi đời này, không người thân không bạn bè, phiêu bạt tứ hải. Nay Kỷ Quang, Kỷ Minh đều đã chết , Kỷ Gia bị đốt thành phế tích, huynh còn cầu gì nữa đây”
Tống Tiềm Cơ vừa nhíu mày, Kỷ Thần đã lập tức xin lỗi:
“Là lỗi của huynh, huynh không nên nói như thế, muội đừng không vui. Trước đây muội muốn ta phải tâm ý kiên định cầu đại đạo, sau khi phi thăng hái một ngôi sao tặng cho muội…”
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, Kỷ Thần làm tốt lắm, quay về sẽ nấu bát mì cho ngươi ăn.
Ngoài miệng lại đáp:
“Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao?”
“Huynh không quên!”
Kỷ Thần nhìn người trước mặt, tươi cười ngẩn ngơ, giống như đang chìm vào hồi ức.
“Muội lúc ấy mới sáu tuổi mà đã thông minh lắm rồi. Kỷ Quang lấy ngọc bội phát sáng ra lừa muội bảo là sao trên trời. Muội không thèm để tâm đến hắn, chỉ chơi ném đá, gấp hạc giấy với huynh, còn không cho phép bọn chúng gọi huynh là phế vật. Muội nói sau này huynh nhất định sẽ đắc đạo phi thăng, tương lai bay lên trời cao, hái một ngôi sao chân chính tặng cho muội. Những việc này huynh vẫn luôn nhớ.
Muội còn từng bảo rằng, nếu muội không còn trên đời này nữa, muội sẽ biến thành một ngôi sao, đêm đêm dẫn lối cho huynh. Nhưng trên trời nhiều sao như vậy, muội rốt cuộc là ngôi sao nào? Huynh quả thực ngốc quá, cứ mãi không tìm thấy?”
Tâm tình Tống Tiềm Cơ trở nên vô cùng phức tạp, lúc thì ngượng nghịu, lúc thì chua xót.
“Ngươi quả thật quá ngốc!”
Hắn cả giận nói.
“Lần này huynh không ngốc nữa rồi”
Kỷ Thần giống như đang dỗ một đứa trẻ nhỏ, tranh công mà kể:
“Muội xem đây là gì!”
Hắn vỗ túi trữ vật, từ bên trong bay ra một con ‘hạc giấy’ khổng lồ, đâm đổ hai cây hoa đào.
Thân hạc rộng lớn, có thể ngồi được hai người, cổ hạc ngưỡng cao, vô cùng oai phong.
“Vào thời điểm lúc huynh mười sáu tuổi, hạc giấy mà muội làm cho huynh bị Kỷ Quang làm hỏng, muội cứ khóc mãi, huynh liền đáp ứng với muội, ngày sau sẽ gấp cho muội một con hạc lớn nhất trên đời, dang cánh ra liền có thể bay lên trên trời, bay mãi tới chân trời góc bể”
Tống Tiềm Cơ dở khóc dở cười, chẳng trách trước đây ngươi cứ lấy giấy phù của ta gấp loạn, hoá ra huynh muội các ngươi từ nhỏ đã có sở thích này rồi.
Hắn chăm chú nhìn kĩ, bí bạc quý hiếm cùng với lạc tinh thiết được mài mỏng như giấy, ghép thành hình con hạc như đồ chơi, xiêu xiêu vẹo xẹo mà giương cánh.
Thân hạc được khắc đầy phù văn, dưới ánh trăng nổi lên một tầng ánh sáng bạc.
“Muội thích không?”
Biểu cảm của Kỷ Thần liền trở nên hưng phấn.
“Thích….”
Tống Tiềm Cơ miễn cưỡng gật đầu:
“Ta thích….”
Xấu thì xấu nhưng vật liệu khá chắc chắn.
Chỉ đáng tiếc uổng phí chỗ vật liệu này thôi, luyện cái gì khác không tốt hơn sao.
“Thế chúng ta đi thôi!”
Kỷ Thần cười to rồi đột nhiên vươn tay ra kéo hắn.
Dưới chân Tống Tiềm Cơ đột nhiên trống không, hắn theo Kỷ Thần nhảy lên sau lưng hạc giấy.
Hạc giấy cực đại vỗ cánh, cuốn theo hoa rơi khắp đất.
“Đi đâu?”
Tống Tiềm Cơ hơi kinh ngạc.
Kỷ Thần hét lên:
“Ngồi vững vào!”
Mặt đất ầm ầm chấn động, một mảnh rừng đảo đổ ập xuống, hạc giấy bay vút lên trời cao.