Gió thét điên cuồng, Kỷ Thần ngồi phía trước chắn gió cho Tống Tiềm Cơ.
“Vong hồn không thể tiếp xúc với ánh nắng, vậy chúng ta liền bay tới nơi mặt trời không chiếu đến được. Huynh không muốn chỉ một đêm đoàn tụ, ta phải khiến muội ở mãi nơi nhân gian!’
Hai cánh của hạc giấy giương rộng, giống như một vầng trăng đang dịch chuyển, rải ánh bạc xuống núi non thung lũng bên dưới.
Tống Tiềm Cơ cười đáp:
“Trên đời này làm gì có nơi nào mặt trời không chiếu đến được?”
Sao lại coi Kỷ Tinh như đứa trẻ mà dỗ dành vậy chứ.
“Vậy chúng ta cứ bay mãi”
Kỷ Thần cười vui vẻ:
“Tiểu Tinh, muội còn nhớ không, thời điểm lúc muội mười ba tuổi ấy? Muội nói thuốc đắng quá không muốn uống, bảo huynh đi tìm mấy viên đường, huynh lấy nhầm mất, lại đi lấy đan dược cực đắng đem đến cho muội, muội đánh ta một trận, lúc ấy thân thể muội còn không tệ, đánh người cũng có lực….”
Hắn giống như không chờ mong người phía sau đáp lời, tự mình hồi tưởng lại chuyện xưa, phảng phất như có rất nhiều lời nói không hết.
Tống Tiềm Cơ không hề xen ngang mà chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Bay đến nơi mặt trời không chiếu đến chỉ là lời nói điên khùng nhất thời, Kỷ Thần bay mệt rồi liền dừng lại.
Bất tri bất giác, hạc giấy giương cánh bay lượn, rời xa Đào Hoa Ổ, Quận Bạch Phượng, xuyên qua núi sông.
Mà Kỷ Thần lại chẳng hề có ý dừng lại.
“Trước mặt là Tử Hải”
Tống Tiềm Cơ lên tiếng.
“Chúng ta không qua nổi đâu, dừng lại đi”
Biển rộng sóng dữ, đen nhánh như mực.
Ẩn phía dưới sóng gió truyền tới tiếng hải thú rống gầm, âm thanh như sấm sét rền vang.
“Tiểu Tinh ngồi vững!”
Kỷ Thần chợt đề khí, toàn lực thúc giục hạc giấy, đuổi theo ánh trăng đang chìm dần về phía tây.
Sau lưng bọn họ, ánh bình minh giống như bóng ma tử vong, chầm chậm tràn ra từ khung trời phía đông.
“Kỷ Thần, ngươi muốn làm gì? Ngươi tới thật sao?”
Tống Tiềm Cơ quay đầu lại nhìn.
“Ngươi không bay lại nổi mặt trời đâu”
Đường phân cách giữa màn đêm và ánh sáng dần kéo dài ra sau lưng bọn họ, nhanh chóng đến gần.
Mặt trời ló lên từ bờ đông, chiếu khắp Tử Hải, thiên địa có chỗ nào không sáng rọi đâu?
Nhưng Kỷ Thần cố chấp muốn bay tới tận cùng đại lục, tìm kiếm một nơi chỉ có màn đêm mà không có ánh mặt trời.
Mặt trăng lặn mặt trời mọc là điều công bằng nhất trên thế gian này.
Cho dù ngươi có cưỡi phi kiếm, phi thoi, phi châu, phi yến hay là loại pháp khí phi hành cổ quái hiếm lạ gì khác, cho dù ngươi có bay nhanh thế nào, tu vi cao ra sao, đến cuối cùng cũng không thể nhanh hơn thời gian được.
Ngày đêm luân phiên, thiên đạo luân hồi, ngươi sao có thể thoát khỏi vận mệnh?
Âm dương lặp lại, sinh lão bệnh tử, sao ngươi có thể giữ nổi vong hồn?
Nhưng Kỷ Thần lại cứ không nhận thua, tay áo hắn bay phần phật, hai mắt đỏ bừng, trên trán nổi gân xanh:
“Nhanh! Nhanh lên nữa cho ta!”
Hắn không cần mạng mà rót vào linh khí, thúc giục hạc giấy.
“Rắc rắc”
Hạc giấy khổng lồ phá tan màn sương khuya, hai cánh không chịu nổi phụ trọng nữa, phát ra âm thanh nứt vỡ nho nhỏ.
Nguyệt ảnh nơi tây thiên bị mây dày che khuất, Tử Hải mênh mang, vô biên vô tận, giống như sa mạc đen nhánh.
Chợt thân người Kỷ Thần nghiêng ngả, suýt chút nữa rơi khỏi hạc giấy.
Tống Tiềm Cơ vội vàng đỡ hắn lại từ sau lưng:
“Ngươi đang tiêu hao linh khí quá mức, không thể bay nữa đâu!”
Kỷ Thần quay đầu lại, khoé môi khẽ cười, đang định nói không sao thì lại phun ra một búng máu.
Tống Tiềm Cơ cả kinh, tóm lấy mệnh môn của đối phương truyền linh khí vào:
“Sao linh khí của ngươi lại trở nên cuồng bạo, sinh cơ dần trôi đi thế này? Chuyện từ khi nào vậy chứ?”
Hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận không thôi, Kỷ Thần lại sững sờ:
“Ngươi không phải là Tiểu Tinh”
Tống Tiềm Cơ ngẩn người:
“Ta…”
Ngoài dự liệu, Kỷ Thần lại không điên điên khùng khùng làm loạn, chỉ là ánh mắt lộ vẻ thất vọng.
Hắn nhẹ giọng nói:
“Muội ấy không có linh khí nồng đậm như vậy”
“Ngươi bị thương từ khi nào?”
Tống Tiềm Cơ bất chấp tất cả, gỡ lớp dịch dung xuống.
“Âm dương điên đảo, nghiệp hoả phẫn thân, tên đã bắn đi không quay đầu lại được. Trận pháp một khi khởi động sẽ hấp thụ sinh cơ của người sống. Không phải mạng của người trong trận thì chính là mạng của người bố trận”
Kỷ Thần mỗi khi nói một câu liền phun ra một búng máu lớn, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, cả người đã đẫm máu.
Tống Tiềm Cơ chỉ hận không thể rèn sắt thành thép:
“Tà pháp âm độc như vậy mà ngươi cũng dám dùng sao?!”
Hắn bón thuốc cho Kỷ Thần, Kỷ Thần lại quay đi, khiến thuốc rơi xuống Tử Hải.
“Ta muốn thử xem”
Kim bào xa hoa màu tím trên người đã thấm ướt máu, lời nói bắt đầu ngắt quãng:
“Đa tạ ngươi. Ngươi để ta còn có thể gặp muội ấy một lần, hoá ra trên đời này còn có người giống như ta, thật tâm thương nhớ muội ấy”
Ánh mắt hắn mơ hồ, giống như trôi tới tận cùng đại lục:
“Nhớ lần gặp đầu tiên ở Phượng Tiên Lâu, một kiếm cô quang của ngươi chấn động tứ phương, là anh hùng lợi hại đến mức nào chứ. Nay lại vì thoả tâm nguyện của ta mà giả làm xá muội… Sau khi ta chết đi, ngươi tới Bạch Phượng Sơn, đi theo kí hiệu ta lưu lại là sẽ tìm thấy trận đạo truyền thừa cùng tài bảo của ta”
Tia nắng đầu tiên lúc bình minh vẫn lan tới đây, chiếu sáng gò má tái nhợt của Kỷ Thần.
Hắn ngồi trên hạc giấy lung lay sắp đổ, phơi mình dưới ánh mặt trời mới mọc, giống như một con cá đang thoi thóp.
Tống Tiềm Cơ gian nan nói:
“Ta có thể khiến ngươi một lần nữa nhìn thấy Kỷ Tinh, chỉ cần ngươi tin tưởng ta”
“Ta không tin”
Kỷ Thần lắc đầu:
“Ta sắp chết rồi, ngươi không cần lừa gạt ta nữa”
Hai mắt Tống Tiềm Cơ hơi đỏ:
“Ngươi không tin ta là bằng hữu của ngươi sao? Từ đầu đến cuối, ngươi chưa từng tin ta một chút nào sao?”
Kỷ Thần không tin, Tống Tiềm Cơ phải cứu hắn thế nào đây?
Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn sinh mạng của hắn tiêu tan sao?
“Tống huynh, ta vốn vẫn tin, nhưng giờ không tin nữa. Lúc Tiểu Tinh còn sống, ta thật vô dụng, là một tên phế vật không làm nên trò trống gì. Sau khi Tiểu Tinh chết đi, trong lòng ta chỉ có thù hận”
Kỷ Thần tựa hồ như nói không nên lời nữa, chỉ có thể phát ra âm thanh như tiếng hổn hển.
“Ngươi xem, ta một đời này, mơ màng hồ đồ, điên điên khùng khùng, không phải là người tốt, cũng chưa từng làm chuyện gì tốt, sao, sao có thể xứng với một người bằng hữu tốt như ngươi? Chẳng lẽ là….”
Hắn hơi cong khoé miệng:
“Là tổ tiên tích đức sao?”
Đôi mắt Tống Tiềm Cơ nóng bừng, khuôn mặt của Kỷ Thần trở nên mơ hồ, chỉ nghe thấy hắn lẩm bẩm:
“Ta không tin, không tin….”
“Ngươi không tin cũng phải tin!”
Tống Tiềm Cơ nghiến răng, một tấm phù bay ra:
“Quay về cho ta!”