Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 382 - Chương 382. Kiếp Trước Đã Qua (1)

Chương 382. Kiếp trước đã qua (1)
Chương 382. Kiếp trước đã qua (1)

Vào thời khắc sinh mệnh đi đến cuối cùng, Kỷ Thần cưỡi trên bạch hạc đuổi theo ánh trăng, chạy đua cùng với mặt trời như trước.

Hắn biết bản thân sẽ không bị rơi xuống Tử Hải, bởi vì sau lưng hắn có người cho hắn dựa vào.

Hắn cùng người này cũng không quá thân quen. Nghĩ đến cùng thật kỳ quặc, bọn họ chỉ mới nhận thức nhau từ ba ngày trước, nhưng lại giống như đã làm bằng hữu với nhau cả một đời, một đường bay qua núi sông, hướng về phía chân trời góc biển.

Đau nhức khiến cho ý thức của Kỷ Thần cũng trở nên mơ hồ, lục phủ ngũ tạng giống như bị trận tuyến cắt đứt.

Hắn mở to hai mắt, nhìn thấy tiểu thạch, hạc giấy, hồ nước sau giờ ngọ, chiếc xích đu bên cạnh hồ, kim xa ngọc mã, sân đình hoan ca.

Bỗng nhiên cảnh tượng biến thành những lá bùa được vẽ dở dang, những tiếng cười nhạo vang lên sau lưng, những hành trình lang thang cùng với những cuộc tranh đấu vô tận.

Cuối cùng liền biến thành vong hồn không thể trở về, không thể với tới những vì sao.

Chuyện xưa như mây khói, hắn nhìn thấy chính mình lao về phía thiên bích, giống như một chú chim lao đầu vào vách núi.

Rất nhiều năm sau khi hắn chết đi, một tu sĩ được gọi là Vệ Chân Ngọc đi vào Bạch Phượng sơn, lấy đi tài bảo cùng truyền thừa trận đạo của hắn, đem trận thuật của hắn cải tiến cùng sáng tạo, phù hợp cho bản thân sử dụng.

Cái tên Vệ Chân Ngọc kia, vậy mà tự xưng là y bát truyền nhân của Tống Tiềm Cơ.

Kỷ Thần trong mơ hồ vẫn nghĩ được, hắn gạt được người khác nhưng không thể gạt được ta đâu, vì Tống Tiềm Cơ là bằng hữu của ta.

“Không đúng, ta nếu sống hết một đời như vậy, tại sao lại có người bằng hữu tốt đến thế chứ? Chẳng lẽ ta bị rơi trong ảo trận của người khác sao?”

Khi cái ý niệm này dâng lên trong đầu hắn, hồ nước lạnh băng đã gấp đến độ không chờ nổi mà ập về phía hắn. Hắn chìm vào đáy hồ, nhìn thấy một tảng đá rất lớn tỏa ra quang hoa lộng lẫy. Hắn nhịn không được mà muốn chạy tới gần để nhìn cho rõ ràng…

Đột nhiên, một tiếng gào to vang lên bên tai:

“Trở về cho ta”

Thanh âm vô cùng quen thuộc, Kỷ Thần kinh ngạc, là Tống huynh đang gọi ta sao?

Một lực lượng cường đại phá vỡ mặt nước, mạnh mẽ lôi hắn ra.

Làn nước lạnh bao phủ thần hồn lui nhanh xuống giống như thủy triều rút đi. Kỷ Thần mở bừng mắt ra, chỉ thấy trước mắt là núi non vây quanh cùng sương đêm lượn lờ trên mặt hồ mênh mang.

Vầng trăng trên bầu trời trở nên hết sức mờ nhạt, ấp giấu sau những đám mây.

“Tống huynh? Ngươi, ngươi là thật có phải không?”. Kỷ Thần há mồm to hít thở, nhìn chằm chằm vào hắn, giống như không dám tin tưởng trước mắt là sự thật:

“Chúng ta đã trở lại rồi, đúng không?”

“Là ngươi đã trở lại”. Tống Tiềm Cơ nói.

Sau khi cơn tức giận tan đi, sự mệt mỏi sâu sắc trào dâng. Liên tiếp tiến vào hai lần huyễn thế, kể cả là hắn cũng gần tới cực hạn rồi.

Nhưng anh trăng sắp tán đi, sắc trời dần trở nên sáng hơn.

“Tống huynh, ngươi có bị thương ở đâu không?”. Kỷ Thần vừa muốn khóc vừa muốn cười. Hồn phách của hắn mới vừa trở về cơ thể, tư duy vẫn còn đang trì độn.

“Thời gian gấp gáp”. Tống Tiềm Cơ đơn giản giải thích tình huống cho hắn nghe:

“Có chuyện cần ngươi đi làm đây”

Kỷ Thần cười rộ lên, không cần nghĩ ngợi mà đáp ứng luôn:

“Đừng nói chỉ một chuyện, kể cả Tống huynh có bảo ta đi chết, chờ ta sắp xếp tốt cho xá muội xong, liền lập tức động thủ. Chỉ sợ chuyện gì cũng phải đích thân Tống huynh giải quyết mà không cần đến ta thôi”

Hắn vừa nói xong liền ngẩn người ra.

Hắn biết rõ, Tống Tiềm Cơ sẽ không bao giờ để hắn chịu chết, tại sao còn nói ra loại lời nói tùy tiện như vậy?

Chẳng lẽ ký ức của ‘một đời kia’ đã khắc quá sâu rồi sao, khiến cho hắn nhất thời không có cách nào thoát khỏi?

Tống Tiềm Cơ đã quá quen với việc Kỷ Thần nói năng linh tinh ở trong huyễn thế, cho nên cũng không phát hiện được hắn không đúng, lấy từ trong lòng ra một vật:

“Ngươi đem hộp ngọc này giao cho Tử Dạ Văn Phù, sau đó đi giúp Tiểu Mạnh đuổi mọi người ra khỏi bí cảnh”

Kỷ Thần duỗi tay muốn cầm lấy, nhưng lại không xê dịch được chiếc hộp.

Hắn lúc này mới phát hiện, năm ngón tay của Tống Tiềm Cơ đang nắm chiếc hộp rất chặt, khuôn mặt trầm như nước.

Bên trong chiếc hộp này đang chứa bảo vậy trân quý gì vậy?. Trong lòng Kỷ Thần không khỏi tò mò, nhưng lại không hề nghĩ tới chuyện nhìn trộm:

“Tống huynh còn có lời gì muốn dặn dò với Tử Dạ đạo hữu nữa không?”

Tống Tiềm Cơ nghe hắn nói mới hoàn hồn mà buông tay, chỉ nói:

“Hắn nhìn thấy thứ bên trong tự khắc sẽ minh bạch”

“Tống huynh, bảo trọng”. Trong lòng Kỷ Thần lúc này hết sức phức tạp, hắn cẩn thận thu lấy hộp ngọc, xoay người đi vào màn sương đêm mênh mang kia.

Bóng người còn chưa biến mất, Tống Tiềm Cơ đã nghe thấy âm thanh thúc giục vội vàng của Hoa Vi chân nhân:

“Còn lại ba người kia ngươi đừng động tới nữa, thế sự trên đời khó có thể hoàn hảo hết được, dù cho ngươi có là đại la thần tiên, cũng không thể cứu hết được toàn bộ…Ai, ngươi từ từ đã, được rồi, nhiều nhất cứu thêm một người nữa thôi. Nhanh lên”

Trong lòng hắn cũng đang rất tò mò, không biết Tống Tiềm Cơ sẽ lựa chọn cứu người nào.

Hết chương 382.
Bình Luận (0)
Comment