Dưới ánh trăng, có ba người đang bất động ở giữa hồ, vô tri vô giác, giống như ba khối băng bên trong sương mù.
Trong ba người này, Vệ Chân Ngọc có tu vi cao nhất, khí vận hùng hậu nhất, lại có thiên địa chí bảo ‘Bất Tận hỏa’ phòng thân, bảo vệ tính mạng cho hắn, khả năng thoát khỏi Tam Sinh thạch của hắn là cao nhất.
Còn Hà Thanh Thanh tuy tu vi không bằng Vệ Chân Ngọc, nhưng lại có tính cách bướng bỉnh, quả cảm kiên định. Nếu xét về độ vững chắc của tâm thần, thì chưa chắc đã thua kém với Vệ Chân Ngọc.
Cuối cùng là Diệu Yên.
Tống Tiềm Cơ không dám nói hắn hiểu biết về kiếp trước của Diệu Yên, chỉ biết rằng nàng là người ngoài mềm trong cứng, mang trên người gánh nặng quá lớn, nàng luôn muốn được sống nhẹ nhàng tự tại hơn.
Một đời này, vì một khúc ‘Phong tuyết nhập trận’ mà Diệu Yên liền bị rơi vào mê chướng, khiến cho tâm cảnh bị ảnh hưởng, còn muốn trở thành ‘Hà Vân’, không muốn tiếp tục làm Diệu Yên nữa.
Bất luận nhìn thế nào cũng thấy nàng là người khó tự cứu mình nhất.
Trong nháy mắt, Tống Tiềm Cơ đã đi đến giữa hồ.
Hoa Vi chân nhân khó hiểu, không biết là trong lòng người này đã sớm có quyết định hay vẫn là vừa suy tư một chút liền đưa ra lựa chọn?
Hắn bỗng nhiên cười rộ lên, trào phúng với giọng điệu âm dương quái khí:
“Thật tốt cho tiểu tử Tống Tiềm Cơ ngươi, ta còn đang thắc mắc vì sao ngươi không chạy trốn đi, hóa ra là muốn cứu cô nương xinh đẹp nhất. Đúng là anh hùng không qua được ải mỹ…Hả?”
Hai chữ ‘mỹ nhân’ còn chưa nói xong, một trong ba người đột nhiên mở bừng mắt, ánh mắt dán chặt vào Tống Tiềm Cơ.
Hoa Vi chân nhân khiếp sợ không thôi.
“Tống Tiềm Cơ”. Năm ngón tay Hà Thanh Thanh giống như lợi trảo, tóm lấy cánh tay Tống Tiềm Cơ.
Lực đạo của nàng to lớn, vậy mà khiến cho hắn cảm nhận được sự đau đớn.
Tống Tiềm Cơ nghĩ tới việc nàng vừa mới hồi hồn, tâm thần vẫn còn đang bất an, cho nên nhất thời không ngăn cản mà chỉ hỏi:
“Ngươi cảm thấy thế nào rồi?”
Nhưng cách đó không xa, hai âm thanh cũng cơ hồ đồng thời vang lên:
“Buông hắn ra”
Sự tình đột nhiên có sự chuyển biến, Tống Tiềm Cơ vừa mới lấy lá bùa ra, Hà Thanh liền đã tỉnh.
Ba người bên trong hồ cơ hồ đều cùng lúc hồi hồn, không phân biệt trước sau.
Diệu Yên cùng Vệ Chân Ngọc có khoảng cách gần nhau nhất, hai người theo bản năng liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng quay đầu đi chỗ khác, lộ ra thần sắc lãnh đạm cùng chán ghét đến cực điểm.
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, kiếp trước các ngươi không phải kết thành đạo lữ hay sao? Chẳng lẽ là một đôi oán lữ?
“Có phải ngươi đã sớm nhìn qua Tam Sinh thạch, cho nên mới đối đãi như vậy với ta đúng không?”. Diệu Yên cười một cách buồn bã, nhìn về phía Tống Tiềm Cơ, bỗng nhiên thanh âm cao hẳn lên:
“Nhưng nàng không phải là ta, ta ghen tị với nàng. Ta ghen ghét nữ tử cô phụ ngươi. Nàng có được thứ tốt nhất trên đời, tại sao lại không biết quý trọng như vậy?”
Hóa ra nàng đã thấy được kiếp trước, Tống Tiềm Cơ thở dài:
“Có phải hay không cũng có gì quan trọng đâu. Kiếp trước cũng đã qua rồi, người còn có cuộc sống tươi đẹp ở phía trước, hà tất phải chấp nhất như vậy?”
Những lời này, hắn cũng đã từng khuyên qua với Hà Vân. Lại nói ra lần nữa liền giống như một tòa núi lớn rơi xuống, ngăn cách hắn cùng Diệu Yên.
Diệu Yên bước về phía hắn, nhưng bị Vệ Chân Ngọc ngăn cản lại, hắn lạnh lùng nói:
“Không được tới gần hắn”
Tống Tiềm Cơ đột nhiên nói:
“Phong tuyết nhập trận từ đâu mà ra, ngươi hẳn là cũng đã biết rồi chứ”
Diểu Yên ngẩn người ra, không biết nàng nhớ tới chuyện gì vậy mà thật sự dừng lại, chỉ nói một câu không đầu không đuôi:
“Hóa ra Phong tuyết nhập trận chính là Bá vương tá giáp…Hà tất phải chấp nhất”
Sau khi nói xong, nàng nhìn Tống Tiềm Cơ thật sâu rồi đột nhiên xoay người rời đi, giống như một du hồn sắp tiêu tán.
Mãi cho đến khi nàng biến mất trong màn sương đêm, ba người vẫn nghe thấy tiếng vọng của những lời nàng nói.
Hà Thanh Thanh nói:
“Tống sư huynh, trong tương lai, ta sẽ có rất nhiều đất đai, rất nhiều hạt giống cho ngươi lựa chọn và trồng trọt, ngươi có nguyện ý theo ta không? Hai người chúng ta sẽ liên thủ cùng nhau, khai sáng ra một thế giới mới…”
Nàng nhìn thấy tương lai sao? Tống Tiềm Cơ rút cánh tay về, lui về phía sau hai bước:
“Thổ địa của ta, đời này đã đủ cho ta trồng trọt rồi”
Đây rõ ràng là lời cự tuyệt. Bất kể đối phương có hứa hẹn gì về tương lai, hắn đều sẽ cự tuyệt.
“Ngươi không tin ta có thể làm được sao?”. Hà Thanh Thanh hỏi.
Tống Tiềm Cơ ôn hòa nói:
“Ngươi có thể tới Thiên Cừ của ta để tị nạn, nhưng ta sẽ không giúp ngươi giành lấy quyền lực”.
Sắc mặt Hà Thanh Thanh liền trở nên tái nhợt:
“Ta không tin. Ngươi nhất định đáp ứng ta. Tống sư huynh, ngươi nghĩ lại đi. Rõ ràng ta đã nhìn thấy hai người chúng ta đứng chung một chỗ…”
“Sư huynh đừng nghe nàng nói năng linh tinh”. Vệ Chân Ngọc rốt cuộc tìm được cơ hội ngắt lời nàng:
“Sư huynh đã nói không muốn rồi, ngươi nên thức thời một chút đi, còn không mau rời đi?”
Hà Thanh Thanh cười lạnh:
“Ta không thức thời, thế còn ngươi thì sao? Ngươi ngoại trừ việc giở thủ đoạn, ở trước mặt Tống Tiềm Cơ giả bộ ngoan ngoãn lấy lòng hắn ra, thì còn có bản lĩnh gì nữa chứ?”
Nếu là trước đây, Vệ Chân Ngọc sẽ lấy lĩ lẽ mà cãi lại một cách hợp tình hợp lý, đẩy cái nối này đi, quyết không nói hai lời. Nhưng lúc này đây, hắn lại chỉ có thể trầm mặc.
Bởi hắn nhớ tới những việc xảy ra bên trong huyễn thế, hắn cảm thấy chính mình đuối lý, khí thế cũng không được mạnh mẽ.