Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 384 - Chương 384. Không Thể Quay Đầu (1)

Chương 384. Không thể quay đầu (1)
Chương 384. Không thể quay đầu (1)

Vệ Chân Ngọc cảm thấy chột dạ, nhưng lại không thể nào tự an ủi mình rằng thế giới giả tưởng kia hoàn toàn là giả dối, bởi hắn phát hiện ra rất nhiều việc vốn đã có dấu vết từ trước.

Một đời kia, khởi đầu cuộc đời hắn cũng không khác gì kiếp này.

Ngay từ khi sinh ra, hắn đã có thiên tư tuyệt đỉnh, khí vận dồi dào, ngộ tính cực cao, được cường giả mạnh nhất thế gian chọn làm người truyền thụ bản lĩnh, đặt nhiều kỳ vọng vào hắn

Nhưng hắn vừa vui vẻ lại vừa cô độc mà lưu lạc nơi thiên nhai, không muốn bị chờ mong, cũng không muốn bị trói buộc.

“Cứu thế gì chứ? Đấy là việc mà con người có thể làm được sao?”

Vệ Chân Ngọc không muốn tiếp nhận sứ mệnh vĩ đại như vậy, trong lòng hắn mơ hồ phân cao thấp:

“Các ngươi lựa chọn ta thì nhất định phải là ta sao? Cuộc đời của chính ta mà phải để các ngươi sắp xếp sao?”

Hắn không tin chỉ dựa vào cái danh ‘Chúa cứu thế’ mà có thể xoay chuyển càn khôn, thậm chí không tin đời này còn cứu được.

Hắn phiêu bạt tứ hải, như đứng trên một cánh đồng hoang vu không có phương hướng, giống như nơi nào cũng có thể đi, nhưng bốn phía đều mênh mang sương đêm, nhìn không thấy đường ra.

Hắn không tin nhưng lại có người tin. Người kia tên là Tống Tiềm Cơ, xuất thân là một tán tu, mang trên mình thanh danh không tốt, không từ thủ đoạn mà liều mạng bò lên trên, cuối cùng cũng tấn thăng đến cảnh giới Hoá Thần, bước lên được thiên ngoại thiên.

Tống Tiềm Cơ vung tay kêu gọi, hiệu triệu tu sĩ trong thiên hạ hợp lực cứu thế.

Vệ Chân Ngọc lạnh lùng thờ ơ, muốn nhìn xem người này có thể làm được đến mức nào. Rõ ràng không phải người thiện lương gì, cả người toàn là bùn nhơ nước đục, vậy mà lại muốn cậy mạnh làm anh hùng.

Nghe nói, hắn hiệu triệu tu sĩ các phái vứt bỏ ân oán cũ, hợp thành liên minh, Vệ Chân Ngọc cười nhạo biện pháp vụng về của hắn.

Nghe nói, hắn mạo hiểm đến Tử Hải, tìm kiếm và thu được Bất Tử Tuyền, Vệ Chân Ngọc lại thầm mừng thay cho hắn.

Nghe nói, hắn bị người đời nghi ngờ động cơ của mình, ép hắn phải giao ra bảo vật, Vệ Chân Ngọc buồn bã mất mát, tâm tình phức tạp, vậy mà lại không đành lòng nghe tiếp.

Lại sau nữa, Vệ Chân Ngọc ở Minh Nguyệt Lâu uống rượu say, nghe được tin Tống Tiềm Cơ đã chết.

Người kia không còn cách Kình Thiên Thụ quá xa nữa, kế hoạch sắp thành lại thất bại trong gang tấc.

Sau khi Tống Tiềm Cơ chết đi, liên minh tu sĩ mất đi kẻ địch chung, lại trở nên chia năm xẻ bảy.

Tận thế sắp tới, đám tu sĩ của đại môn phái vẫn tranh đấu không ngừng, chỉ có các tu sĩ dưới đáy và phàm nhân là gian nan cứu thế.

Một đám người tầm bảo cuồng nhiệt xông vào cánh đồng tuyết, từ phòng bị lẫn nhau trở thành chém giết nhau.

Có ai không muốn lấy được truyền thừa và bảo vật mà ‘Tống Tiềm Cơ bách chiến bất tử’ lưu lại để một bước lên trời đâu?

Bớt một người cạnh tranh liền thêm một phần hy vọng đoạt bảo.

Tống Tiềm Cơ tự bạo mà chết, tu vi cả đời hoá thành một trận tuyết rơi, không để lại dấu vết, máu tươi nhiễm đỏ tuyết trắng, kền kền bay quanh không tản.

Nơi bỏ mạng thanh tịnh của người kia giờ lại trở thành tu la tràng, tiếng giết chóc rung trời vang lên suốt ngày đêm.

Bởi vậy, Vệ Chân Ngọc liền quyết định rời khỏi Minh Nguyệt Lâu, đi đến nơi khởi điểm cho sự trốn chạy của Tống Tiềm Cơ.

Hắn nghĩ, thế giới này có lẽ thật sự không cứu nổi nữa rồi, đến cả người như Tống Tiềm Cơ cũng dám mang tính mạng mình ra cược một lần, còn hắn rốt cuộc đang sợ cái gì chứ?

Hắn tự xưng là tán tu Vệ Bình, tự lên tiếng là mình đã lấy được di vật được giấu kín của người kia, còn tư xưng mình là truyền nhân của Tống Tiềm Cơ, tin này lập tức dẫn tới sự liên hợp truy sát của các đại môn phái.

Hắn đứng giữa vòng vây của tám phương, bước lên con đường trốn chạy giống như người kia.

“Hoá ra chạy trốn không dễ dàng như vậy, giờ ta thừa nhận ngươi mạnh hơn ta rồi. Ngươi thông minh như vậy, ngày đầu tiên tiến vào cánh đồng tuyết chỉ sợ đã đoán ra lần này trốn không thoát, cho nên trước đó đã lưu lại chút đồ, để lại cho người có duyên”

“Nếu ta là ngươi thì sẽ không chọn đáy cốc này, lại đi thêm một ngày xem sao…”

“Sơn động này cũng không tệ, thích hợp để giấu đồ, hơn nữa phải dùng thuật che mắt, không thể giấu quá nông, cũng không thể giấu quá sâu, còn phải thử thách lòng thành, tu vi và trí tuệ của người đến sau. Nhưng nơi này không có gì sáng tạo cả, không phù hợp với thân phận bách chiến bất tử, nhất đại đại năng của ngươi chút nào”

Hắn vừa trốn chạy vừa coi mình thành Tống Tiềm Cơ, cảm thụ tâm ý của đối phương. Sự phẫn nộ, bi thương, thất vọng, tuyệt vọng, tìm vui trong khổ đau hắn đều trải qua cả.

“Có lẽ chính là nơi này, mở!”

Vệ Chân Ngọc vung kiếm ra, phá vỡ thuật che mắt.

Tường băng sụp đổ, lộ ra động băng thiên nhiên sâu thẳm.

Vệ Chân Ngọc đi sâu vào bên trong, không cần nghĩ ngợi gì mà mở ra cơ quan do Tống Tiềm Cơ bố trí. Băng động chật hẹp đột nhiên mở rộng thông suốt, thiên tài địa bảo, pháp khí đán dược, điển tích đạo kinh đếm không hết bao phủ lấy hắn.

Hết chương 384.
Bình Luận (0)
Comment