Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 385 - Chương 385. Không Thể Quay Đầu (2)

Chương 385. Không thể quay đầu (2)
Chương 385. Không thể quay đầu (2)

Một đường liều mình tìm tới nơi tận cùng đại lục, cuối cùng cũng có đáp án.

Hắn đáng lẽ ra nên vui vẻ, nên mừng như điên, nên được giải thoát, nhưng hắn chỉ ngơ ngẩn đứng đó, nhìn về phía một thanh kiếm.

Nó không phải là Cô Quang Kiếm tiếng tăm lừng lẫy, chỉ là một thanh kiếm phổ thông, là một thanh kiếm cấp thấp có chút hư tổn.

Nhưng khi hắn nhìn thấy thanh kiếm này, tâm thần hắn liền chấn động, tứ chi trở nên tê dại, vậy mà lại có cảm giác kích động muốn khóc, chỗ bảo vật giá trị liên thành xung quanh không lọt nổi vào mắt hắn nữa.

“Thật quen thuộc”

Vệ Chân Ngọc nhẹ nhàng cầm thanh kiếm cũ lên.

“Không đúng, ta nhất định đã từng dùng thanh kiếm này!”

Nó từng là kiếm của ta!

Một ý nghĩ không thể hiểu nổi xẹt qua, giống như một tia chớp đánh vào đầu Vệ Chân Ngọc, khơi dậy vô số hình ảnh nát vụn.

Kiếm này bị hắn lừa lấy đi từ hắc điếm, lại bị hắn tự tay bẻ gãy, coi như vật chứng ân đoạn nghĩa tuyệt với người kia.

Mưa to, sấm chớp, máu tươi, hoa lá gãy nát.

“Ngươi còn dám rút kiếm không? Ngươi còn có dũng khí rút kiếm không? Ngươi có phải sợ thua không?”

Hắn quát hỏi.

Người kia cười khổ nói:

“Vệ đạo hữu đương nhiên chẳng sợ gì cả, bởi ngươi chưa từng thua”

Lời nói vẫn như văng vẳng bên tai, hắn sao có thể quên được.

Vệ Chân Ngọc chợt thấy trời xoay đất chuyển, ánh trăng lộn ngược.

“Đây không phải là thế giới thực, tỉnh lại cho ta!”

Ký ức sống lại, hồn phách hắn liền trở nên nhẹ bẫng, bay ra khỏi bản thể, hắn lại nhìn thấy bản thân mình sau khi có được truyền thừa của Tống Tiềm Cơ, tìm nơi bí địa bế quan đột phá, luyện hoá bảo vật.

Thân phận thật sự của hắn bị bại lộ, người bên ngoài cố kỵ xuất thân và chỗ dựa sau lưng hắn, không dám truy sát hắn nữa, lại đem hy vọng cứu thế ký thác lên người hắn.

Hắn trước đây nhận được sự dạy dỗ của sư phụ nhận bừa kia, trước nay chưa từng chăm chỉ tu luyện, nay lại giống như phát điên mà cần cù cầu tiến, đi khắp nơi tầm bảo, tìm thấy di vật bị ẩn giấu của Tà Phật Mạnh Tranh Tiên và Trận sư điên Kỷ Thần, thu làm của riêng.

Người đời đều nói hắn là kẻ may mắn, liên tiếp gặp được kỳ ngộ.

Người trong thiên hạ chịu cảnh khổ loạn đã lâu, Vệ Chân Ngọc đồng lòng chung mục đích, cuối cùng dùng thiên địa chí bảo ‘Bất Tận Hoả’ và tu vi mạnh mẽ của mình kích phát sinh cơ của Kình Thiên Thụ, thành công cứu thế.

Sau đấy, sức mạnh của hắn cũng theo đó mà tăng lên, đã đạt tới cực hạn thừa nhận của thế giới này, thiên địa không dung được hắn nữa, đánh xuống thần lôi muốn đưa hắn phi thăng.

Hắn một đời này, được người đời kính ngưỡng, được vạn dân dâng hương thờ phụng, làm đạo lữ với ‘Thiên hạ đệ nhất’ mĩ nhân, và cũng sắp trở thành người phi thăng đầu tiên trong vòng vạn năm trở lại đây.

Như vậy đã tính là viên mãn chưa? Hắn thắng được hết thảy mọi thứ rồi sao?

Vệ Chân Ngọc không chấp nhận như vậy, hắn quyết định lưu lại tại trần thế này, cường ngạnh chống lại lôi kiếp, không chịu rời đi. Mãi cho đến thời khắc cuối cùng, hắn dùng tất thảy thuật pháp tính toán, vẫn chỉ có thể tính đến kết cục, ba trăm năm sau, thế giới này sẽ vẫn bị huỷ diệt.

Hắn chỉ có thể một người đắc đạo, đến cuối cùng vẫn không thể cứu thế.

Thế giới này không có người thắng cuộc.

Hồn phách của Vệ Chân Ngọc phiêu phiêu đãng đãng, nhìn hết hồng trần một đời, ân toán tình thù, lệ rơi đầy mặt, ngửa mặt lên trời gào lên:

“Để ta quay về!”

Quay về với thế giới có Tống Tiềm Cơ, có Thiên Cừ, hết thảy vẫn còn hy vọng!

Tâm niệm hắn rung chuyển dữ dội, hồn phách thoát ra khỏi sự trói buộc của Tam Sinh Thạch.

Đến khi một lần nữa mở mắt ra, Diệu Yên vậy mà lại đang ở cạnh bên.

Cách đó không xa, Hà Thanh Thanh đang lôi kéo Tống Tiềm Cơ, không biết đang nói gì.

Sắc mặt Tống Tiềm Cơ ôn hoà, trong mắt lại có vài phần âu lo không dễ phát giác, mà khí chất hắn lại lãnh đạm, mặc cho người đối diện có thuyết phục thế nào cũng không chút dao động.

Vệ Chân Ngọc đột nhiên có chút muốn khóc, hắn đối diện với ánh mắt của Tống Tiềm Cơ lại thấy chột dạ cực độ.

Chuỵên cũ không thể quay đầu.

Hắn đại náo một trận ở Tống Viện, mà đối phương ở trong bí cảnh vẫn bảo vệ hắn, thay hắn lấy ‘Bất Tận Hoả’.

Nhưng cho dù có chột dạ, xấu hổ đến đâu cũng vẫn phải giải quyết ‘giặc ngoài’ trước đã.

“Tống sư huynh, khi trước là ta không đúng. Nếu huynh giận ta, có thể đánh mắng ta, chỉ là không nên nghe nữ nhân này châm ngòi ly gián”

Tống Tiềm Cơ nghe thấy lời này liền ngẩn ra, Vệ Chân Ngọc nhìn thấy gì rồi?

Sao lại nguyện ý gọi hắn là sư huynh rồi, trước đây không phải gọi cả họ cả tên hắn là Tống Tiềm Cơ, hoặc là âm dương quái khí mà gọi hắn là Tống Vương sao?

“Quả thực cần ngươi làm một việc”

Hắn đáp lời.

“Tống sư huynh có việc, dù là núi đao biển lửa ta cũng không từ”

Vệ Chân Ngọc vui mừng nói.

“Mau rời khỏi nơi này”

Nụ cười của Vệ Chân Ngọc đông cứng lại:

“Sư huynh…”

Tống Tiềm Cơ thấy hắn không chịu đi nên liền cố ý nói:

“Ta giao phó Tiểu Mạnh đi làm một việc, sợ hắn một mình làm không xong, muốn để ngươi tới giúp hắn. Ngươi tìm thấy hắn rồi hắn sẽ nói cho ngươi biết”

Vệ Chân Ngọc lập tức vui mừng vô cùng:

“Chỉ dựa vào hắn đương nhiên là không được rồi! Ta nguyện phân ưu cùng sư huynh”

Hắn đắc ý mà liếc mắt nhìn Hà Thanh Thanh, không quên bôi đen đối phương:

“Người này tâm cơ thâm trầm, sư huynh đừng bị nàng ta mê hoặc”

Hết chương 385.
Bình Luận (0)
Comment