Đêm dài dần trôi, phía đông dần sáng.
Tống Tiềm Cơ nhìn Hà Thanh Thanh mà có chút đau đầu.
Gió sớm thổi qua tóc mai thiếu nữ, thổi lên làn váy của nàng, dường như muốn thổi nàng đi mất.
Nhưng sống lưng nàng lại thẳng tắp, như cây thông già kiên định bám vào núi xanh:
“Thiên Cừ lúc này đã trở nên giống như một tòa cô đảo, thiên hạ cũng sắp nổ ra đại chiến. Đêm nay ta có được cơ duyên này, tất sẽ từng bước chiếm được tiên cơ. Tống sư huynh, huynh nên liên thủ với ta”
“Vì sao?”
Tống Tiềm Cơ nhàn nhạt hỏi.
Hà Thanh Thanh nghiến răng:
“Vì ta sẽ là người chiến thắng cuối cùng”
Tống Tiềm Cơ mỉm cười:
“Bởi ngươi là người chiến thắng mà ta phải đứng chung một chỗ với ngươi sao?”
Hà Thanh Thanh ngẩn người:
“Cái này… Đương nhiên là vậy. Huynh từng nói với ta rằng, đừng dùng nhựa cây của Kình Thiên Thụ để tăng tu vi lên nữa, nhưng nếu ta không dùng thì kẻ khác cũng sẽ dùng, hơn nữa còn dùng nó để đối phó với ta. Ta không đào thì kẻ khác cũng sẽ tranh nhau đào. Chuyện trong thiên hạ chính là như vậy, trừ phi huynh đứng nơi cao nhất, để mọi người đều đừng làm nữa. Bằng không có một người làm thì sẽ có hai người làm, và rồi sẽ có rất nhiều người làm mà thôi!”
“Vậy ngươi định thế nào?’
Tống Tiềm Cơ hỏi.
“Ta muốn thống nhất toàn bộ các môn phái, khiến ai nấy đều phải cúi đầu xưng thần với ta. Ta muốn đứng ở nơi cao nhất, sẽ không còn ai kéo ta xuống được nữa. Ta muốn tạo ra một thế giới mới và trở thành thần của thế giới đó!”
Hà Thanh Thanh nói xong chợt có hơi hối hận.
Nàng nói những lời đáng sợ như vậy, Tống Tiềm Cơ sẽ nhìn nàng thế nào đây.
“Hà cô nương, ta không biết ngươi nhìn thấy những gì. Ngươi có được cơ duyên này thì chính là tạo hoá của ngươi, có lẽ ngươi sẽ có được hết hảy, cũng có lẽ có thể trèo lên nơi cao nhất. Nhưng ngươi sẽ phải trả cái giá rất lớn….”
Tống Tiềm Cơ thong thả nói:
“Không người thân không bạn bè, người muốn giết ngươi đếm không hết, một vài người khác đối tốt với ngươi cũng không phải vì thật tâm mà chỉ là sợ ngươi, hoặc là muốn lợi dụng ngươi. Đây thật sự là điều mà ngươi muốn sao? Hà cô nương, ngươi là một cô gái rất thông minh, đừng để sự thông minh này hại mình hại người, tự chuốc lấy khổ”
Giọng điệu hắn không nghiêm khắc mà chỉ như một trưởng bối tính tình tốt đang dạy bảo hậu bối vậy.
Ánh mặt trời dâng lên sau lưng hắn, trong phút chốc kim quang soi sáng vạn trượng.
Trong mắt Hà Thanh Thanh ngấn lệ:
“Đây là lời nguyền rủa của huynh sao? Huynh, huynh thế mà lại rủa ta”
“Không, đây là lời giáo huấn ta nhận được, ta chỉ là đang khuyên ngươi thôi”
“Tranh!”
Hà Thanh Thanh phất tay, một thanh chuỷ thủ xuất vỏ.
Nàng đưa thẳng cho Tống Tiềm Cơ:
“Huynh nếu hối hận đêm ấy tặng cho ta Lục Y Đài thì đêm nay cứ giết ta đi!”
“Vì sao?!”
Hà Thanh Thanh sững sờ nhìn hắn:
“Nếu ngày sau ta được như ý nguyện, vậy sẽ thành địch với huynh… Lúc ấy huynh lại muốn giết ta, ta, ta sợ rằng mình không muốn chết”
Chuỷ thủ hàn quang rực sáng, chạm vào tất sễ thấy máu.
Tống Tiềm Cơ thở dài:
“Năm ấy mua đàn tặng ngươi, ta không hề hối hận. Đêm nay ta cũng sẽ không giết ngươi”
Hà Thanh Thanh chợt lui lại ba bước, hành đại lễ với hắn.
Vô cùng cung kính, vô cùng đoan chính.
“Tống sư huynh, ta đi đây”
Nàng đứng dậy, lòng đã quyết, tâm đã định.
Tống Tiềm Cơ chắp tay sau lưng, xoay người lại, không nhìn nàng nữa:
“Ngươi đi đi”
…….
Nước hồ lăn tăn, giống như một khối thuỷ tinh khúc xạ muôn ngàn tia sáng.
Núi non tĩnh lặng, giữa hồ chỉ còn lại một mình Tống Tiềm Cơ.
“Ra đây”
Hắn nhẹ giọng mở lời:
“Ta bôn ba cả đêm, thần hồn đã kiệt quệ, tốc độ xuất kiếm cũng không còn đủ nhanh nữa. Hoạ Xuân Sơn không ở trên người, Thất Tuyệt Cầm cũng bị hư tổn, nơi này cũng không thích hợp bày Đồ Long Trận, ngươi nếu muốn giết ta thì lúc này là thời cơ tốt nhất, không thể bỏ lỡ”
Hoa Vi Chân Nhân trong Giới Vực thở dài:
“Ngươi để người khác đi hết, ngươi một thân một mình sao có thể đánh trận này nổi? Hắn động tay chân ở trên Tam Sinh Thạch, hiển nhiên là muốn mượn lực của Tam Sinh Thạch để giết ngươi! Ngươi còn con át chủ bài gì có thể đánh được nữa?”
Mạnh Hà Trạch, Kỷ Thần, Hà Thanh Thanh, Vệ Chân Ngọc vì sao cùng lúc rơi vào thế giới ảo tưởng trong Tam Sinh Thạch?
Đương nhiên là có người dẫn bọn họ tới.
Ai có thể đồng thời dẫn dắt những người này, đương nhiên chỉ có ‘Tống Tiềm Cơ’
‘Tống Tiềm Cơ’ kia vẫn luôn ở trong tối.
Mặc cho Hoa Vi Chân Nhân vỗ ngực dậm chân, Tống Tiềm Cơ vẫn chắp tay đứng đó, giống như không nghe thấy gì.
Một bóng người toàn thân được bao phủ bởi ánh kim sắc của buổi bình minh, chầm chậm bước ra khỏi màn sương sớm.
Hoá thân cuối cùng của Vô Tương, từ đầu đến chân đều giống y hệt hắn.
Tống Tiềm Cơ nhìn người trước mặt, có cảm giác như đang soi gương vậy.
Hắn không mang biểu tình gì, nhưng người trong gương lại rũ mi mỉm cười, cảm giác này có chút quỷ dị.
“Chúng ta lại gặp mặt rồi”
Vô Tương đáp:
“Ngươi hình như không quen với dáng vẻ này của ta nhỉ”
Tống Tiềm Cơ lắc đầu:
“Phật vốn vô tướng, ma cũng vô tướng, phàm là có tướng đều là hư vọng. Ngươi cũng từng nói rồi đấy, càng muốn nhìn rõ chân tướng, lòng càng chấp nhất, lại càng bị ngoại quan mê hoặc, ta trước đây không nhìn rõ, trải qua một đêm này lại nhìn rõ rồi. Ta ngược lại nên đa tạ ngươi, đã tặng cho ta cơ duyên”
Tống Tiềm Cơ nhìn lên, ánh mắt chợt lạnh:
“Để ta xem xem, ngươi rốt cuộc là thứ gì!”