Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 387 - Chương 387. Thiên Địa Cùng Bi (1)

Chương 387. Thiên địa cùng bi (1)
Chương 387. Thiên địa cùng bi (1)

Vô Ảnh Kiếm xuất vỏ, không thấy một tia kiếm quang nào.

Mặt hồ nơi kiếm rơi xuống, giống như có ngàn vạn viên lưu ly châu hướng về phía mặt trời.

Vô Tương không tiếp chiêu mà nhanh chóng lui xuống:

“Ngươi muốn thấy bản tướng của ta sao? Nhưng ta chính là ngươi!”

Hai tay hắn kết ấn, Tam Sinh Thạch dưới đáy hồ chấn động, ngàn vạn tia sáng màu đỏ xông ra khỏi mặt hồ.

Tam Sinh Thạch phá nước mà ra, giống như mặt trời mọc lên cao.

Hồ nước xanh biếc, núi xanh bốn phía bị ánh hồng quang dày đặc bao phủ, yêu dị mà hỗn loạn, giống như ngăn cách với thế giới bên ngoài, biến thành một mảnh huyết hải, rừng đao trùng trùng.

Tống Tiềm Cơ liếc nhìn tảng đá kia, chợt tâm thần rung động.

Bốn phương tám hướng, hàng vạn giọt nước khúc xạ ánh hồng quang, mỗi một giọt đều hiện ra một bức tranh, trở thành biển máu, thành chiến trường đời trước hắn từng xông qua.

Hắn phảng phất như bị một sức mạnh vô hình kéo xuống biển máu.

Phía sâu dưới biển máu, có một ‘Tống Tiềm Cơ’ khác mang theo biểu tình lạnh nhạt, tay cầm Cô Quang Kiếm, từng bước tiến đến gần hắn:

“Ngươi cầm một thanh kiếm để giết người mà lại nổi lên tâm cứu người. Yêu thú mất đi răng nanh tất sẽ phải chết dưới tay thiên địch, kẻ giết người mất đi sát tính tất sẽ bị người khác giết! Tống Tiềm Cơ, ngươi đã có vướng bận, trở nên nhân từ nương tay, biến thành đa tình mềm lòng, sao còn có thể ‘bách chiến bất tử’ được nữa?!”

Trong núi đao biển máu, tiếng quát nghiêm khắc vang vọng không dứt:

“Ngươi hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ ——”

Vô Ảnh Kiếm và ‘Cô Quang Kiếm’ va vào nhau, phát ra tiếng ngâm dài chấn động thiên địa.

Tống Tiềm Cơ chỉ cảm thấy một tấm lưới kiếm che trời lấp đất chụp xuống, hắn cầm kiếm chém đánh, giống như một con cá vùng vẫy bên trong lưới. Địch nhân dự đoán được quỹ đạo từng kiếm của hắn, khiến kiếm thế của hắn trở nên giống như trâu đất xuống biển.

Hắn như đang chiến đấu với chính mình.

‘Cô Quang Kiếm’ bạo phát ra ánh sáng chói mắt, giống như vầng mặt trời mãnh liệt. Kiếm thế tàn nhẫn cô tuyệt, càng có một loại tự tin và bá đạo không gì sánh kịp.

Mà Vô Ảnh Kiếm mỏng nhẹ, thiên về tốc độ, ảm đạm không ánh sáng, nhất thời bị thế công điên cuồng của đối phương áp chế.

Tống Tiềm Cơ cảm thấy chiến đấu vô cùng gian khổ.

Huyết hồ bắn ra, trong màn hơi nước, cảnh tượng chém giết xẹt qua. Lao Vong Sơn, Huyết Hà Cốc, Tử Hải, Mộ Thiên Cừ Vương, phía cuối cánh đồng tuyết….

Không biết trải qua bao lâu, kiếm của hắn càng ngày càng nặng, địch nhân càng chiến lại càng mạnh.

Trên người hắn đã chồng chất vô số vết thương.

Cái gọi là bách chiến bất tử, rốt cuộc là vinh quang hay là nguyền rủa?

Hắn làm thế nào để đánh thắng chính mình đời trước đây?

Không đúng! Đây không phải là thật.

Tống Tiềm Cơ cắn rách đầu lưỡi, máu tươi trào ra, đầu óc mơ màng lập tức thanh tỉnh.

Hắn không chỉ nhìn rõ đối phương mà còn nhìn rõ đời trước kiếp này.

“Đại địa có thể sinh trưởng ra cây cao cổ thụ, cũng có thể sinh trưởng ra cỏ non hoa nhỏ. Trên trời giáng xuống mưa nắng, mỗi một cây lúa mì trong ruộng đều giống nhau như đúc. Thế gian này nếu đã dung được ngươi liền dung được ta! Kiếp này ta không cần phải đánh trăm trận cũng vẫn có thể không chết!”

 “Cẩn thận, tặc tử mượn sức mạnh của Tam Sinh Thạch, tạo ra huyễn cảnh mê hoặc ngươi!”

Chợt một tiếng thở dài già nua vang lên, bạch quang từ sau lưng Tống Tiềm Cơ bay ra, đâm thẳng về hướng Tam Sinh Thạch.

Hư ảnh xuyên thấu lưới kiếm, tốc độ cực nhanh, thế tới hung mãnh, giống như phi ưng bay nghiêng lên trời cao.

“Hoa Vi tiền bối!”

Tống Tiềm Cơ cả kinh, không ngăn kịp nổi.

“Nấn ná lâu ngày cũng chỉ là kéo dài chút hơi tàn, ta đi trước một bước đây, ngươi chớ quên lời thề ——”

“Oành!”

Tàn hồn đụng phải Tam Sinh Thạch, đột nhiên phát nổ.

Một khắc cự thạch lay động, hồng quang khắp trời liền trở nên ảm đạm, hư ảnh biển máu cũng trở nên dao động.

Thừa dịp sơ hở thoáng qua này, Tống Tiềm Cơ nâng tay lên, bất ngờ ném Vô Ảnh Kiếm đi!

Vô Tương kinh hoàng, theo bản năng lui bước.

Thời khắc quan trọng như vậy, Tống Tiềm Cơ vậy mà lại bỏ kiếm?

Hắn muốn làm gì? Ngoại trừ bảo kiếm Tiển Kiếm Trần tặng cho ra, hắn còn thứ gì khác nữa?

“Giới vực! Mở!”

Chỉ thấy hai tay Tống Tiềm Cơ kết ấn, lấy hắn làm trung tâm, kim quang chói mắt bạo phát, trong nháy mắt nhấn chìm biển máu.

Một cánh đồng lúa vàng óng giống như sóng biển quét qua, ép xuống núi đao biển máu.

“A!”

Vô Tương không kịp tránh, bị ngàn vạn cây lúa nhấn chìm.

Huyễn cảnh vỡ tan, thân mang trọng thương.

“Ngươi không phải là ta”

Tống Tiềm Cơ ném xuống hoa cài trước áo.

“Chẳng lẽ ngươi đã quên luôn chính mình, chỉ biết biến thành người khác thôi sao?”

Vô Tương giống như phát giác ra điều gì, không thể tin nổi mà nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt dần trở nên cuồng nhiệt, vậy mà lại lớn tiếng cười:

“Là sức mạnh của Bất Tử Tuyền!”

Hắn bừng tỉnh, gằn từng chữ một:

“Hoá ra đây mới là át chủ bài của ngươi. Chẳng trách ngươi lại có khí vận dồi dào như vậy,”

Tống Tiềm Cơ không phủ nhận, cũng không thừa nhận.

Hắn ngày thường trị thương, nuôi dưỡng đất đai Thiên Cừ không thể tách rời khỏi Bất Tử Tuyền, thậm chí ruộng lúa trong Giới Vực của hắn cũng là mượn sức mạnh của Bất Tử Tuyền mà tạo ra. Nhờ vậy mà thu lưu được đám tàn hồn làm công, lấy cho Thiên Cừ vô số điển tịch, tâm đắc khi tu hành.

Nhưng nếu nói hắn hoàn toàn dựa vào Bất Tử Tuyền, rời khỏi thiên địa chí bảo này thì hắn chẳng là gì cả, chẳng làm nên trò trống gì, hắn lại trăm triệu lần cũng không thừa nhận.

Hết chương 387.
Bình Luận (0)
Comment