“Bất Tử Tuyền vậy mà lại nguyện ý nhận ngươi làm chủ, ngươi quả đúng là dị số”
Vô Tương cười gằn, máu tươi nơi khoé miệng rơi xuống, nhuộm đỏ lúa mì:
“Ta muốn nói cho ngươi một bí mật”
“Mời nói”
Tống Tiềm Cơ ở trong Giới Vực của mình nên hơi thả lỏng, tuỳ ý ngồi trên cánh đồng.
“Ngươi hai lần cứu người, trải qua cái gọi là ảo cảnh, thật ra đều là những chuyện đời trước thật sự phát sinh”
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm có thế thôi hả?
Ta đã từng xem dòng sông thời gian vô số lần, xem đến mức sắp nôn đến nơi rồi.
Vô Tương cười nói:
“Ta cũng từng nhìn vào bên trong Tam Sinh Thạch, thấy đời trước, bọn ta chọn một vị Chúa cứu thế, không phải là ngươi”
Tống Tiềm Cơ thầm nghĩ không phải là Vệ Chân Ngọc sao, đâu có gì mới lạ.
“Các ngươi?”
Hắn chỉ để tâm hai chữ này.
“Đúng, bọn ta. Tu sĩ tu luyện đến cảnh giới Hoá Thần liền có thể phát giác ra linh khí thiên địa suy yếu, sinh cơ của Kình Thiên Thụ dần trôi, tính toán ra thời gian diệt vọng của đời này. Kiếp trước bọn hắn ở ngoài sáng, ta ở trong tối, mọi người đều tự dựa vào bản lĩnh của mình, cùng chọn trúng một người. Truyền thừa mà cường giả tiền bối lưu lại cho hắn vẫn chưa đủ, ta liền cho hắn tích luỹ thiên tài của người cùng thời, để khí vận đương thời tập trung vào một người….”
Nụ cười của Vô Tương mang ác ý, giống như một người chiến thắng đang khoe khoang chiến tích.
Sắc mặt Tống Tiềm Cơ chợt lạnh:
“Toàn bộ đều là ngươi?”
“Là ta”
Vô Tương cười to.
Ánh mắt Tống Tiềm Cơ mất đi độ ấm, giống như ánh mắt của hắn ở đời trước mỗi khi giết người.
Hoá ra phía sau vận mệnh quả thật có một bàn tay đang thúc đẩy.
Bởi vậy, Tử Dạ Văn Thù chết sớm, Kỷ Thần phát điên, Mạnh Hà Trạch nhập ma.
Mà mệnh hắn cho dù có cứng đi nữa, đến cuối cùng cũng khó tránh khỏi bị vây giết trên cánh đồng tuyết.
Vô Tương lớn tiếng cười:
“Bọn hắn làm sư phụ, làm thánh nhân, việc nặng việc khổ ta tới làm. Nhưng bọn ta có gì khác nhau đâu? Đời này, ngươi vậy mà lại nhận Tiển Kiếm Trần làm sư phụ, cầm kiếm của hắn”
Tống Tiềm Cơ đứng dậy:
“Chuyện giữa ta và Tiển Kiếm Trần, ta sẽ tự mình hỏi rõ”
Sinh cơ của Vô Tương dần trôi, sợi tóc lại giống như cành cây điên cuồng sinh trưởng, làn da biến thành cỏ cây màu xanh sẫm.
Hắn lại mang dáng vẻ của Tống Tiềm Cơ, khiến Tống Tiềm Cơ cảm thấy vô cùng quỷ dị, pháng phất như trơ mắt nhìn chính mình hoá thành một nhánh cây.
Hắn lại mở miệng, thanh âm trở nên trầm khàm, nghe như tiếng gió xào xạc thổi qua rừng cây:
“Nực cười thay, đời trước bọn ta làm nhiều điều như vậy mà tất cả đều vô dụng. Khí vận có cường đại đến đâu, thiên tài xuất thế có lợi hại đến thế nào cũng không thể thay đổi kết cục tận thế buông xuống. Đời này, ta quyết chí đổi một con đường khác, để thế giới này sau khi huỷ diệt sẽ trọng sinh, để hết thảy làm lại từ đầu”
Nói đến cuối cùng, hơi thở của hắn đã hết sức mỏng manh:
“Lần đầu ta để ngươi lựa chọn là khảo nghiệm ngươi. Lần hai, lần ba là tán thưởng ngươi, thành tâm muốn hợp tác với ngươi. Ta chọn ngươi làm thần của thế giới mới, ngươi lại chấp mê bất ngộ, một lòng muốn đối địch với ta. Nếu đã như vậy, lần này ta không lưu nổi ngươi nữa…”
“Kì quái, một tên trồng ruộng như ta làm thần mà làm gì? Ta giết ngươi ba lần cũng giết đến chán rồi”
Tống Tiềm Cơ vươn tay ra, Vô Ảnh Kiếm vù một tiếng, lăng không bay qua:
“Hoá thân này của ngươi do một nhánh Kình Thiên Thụ tạo thành, bản thể của ngươi nhất định có liên quan đến Kình Thiên Thụ. Phân thân cũng có dục vọng sống, đem ta tới gặp bản thể, ta liền tha ngươi một lần!”
“Ngươi giết ta được ba lần, ba mươi lần, ba trăm lần, cho dù trận nào ngươi cũng thắng, vẫn là thua không thể nghi ngờ”
Vô Tương lắc đầu mỉm cười.
“Hoá thân này cùng ngươi đồng quy vô tận, cũng coi như là dùng hết tác dụng”
“Không hay rồi, Tam Sinh Thạch!”
Hai tay Tống Tiềm Cơ nhanh chóng kết ấn, thu hồi Giới Vực.
Trận chiến này đối phương căn bản không muốn thắng hắn, huyễn cảnh chỉ là thuật che mắt hắn dùng để kéo dài thời gian, Tam Sinh Thạch từ đầu đến cuối đều là một quả bom đếm ngược.
Khi ý nghĩ này vừa xẹt qua đầu, Tam Sinh Thạch đã nổ tung. Sức mạnh huỷ thiên diệt địa bạo phát, vậy mà lại tĩnh mịch không phát ra một tiếng động nào.
Cự thạch vỡ vụn thành từng mảnh bay tứ tán khắp nơi, giống như một trận tuyết lớn yên lặng rơi xuống.
Một khắc này, Tống Tiềm Cơ nhìn thấy bóng ma tử vong trùm lên, bao trùm đất trời.
……….
Sông ngầm trong địa cung Huyết Hà Cốc, dòng nước chảy xiết, một đội thuyền gian nan vượt qua.
Mười mấy con thuyền lớn nhỏ bất đồng, thuyền lớn đi phía đầu đạp gió rẽ sóng, xua đuổi yêu thú dưới sông, đầu thuyền treo cờ hình bông lúa vàng óng của Thiên Cừ.
Con thuyền phụ trách bọc lót phía sau là vân thoi có thể dùng cả trên cạn cả dưới nước, treo lá cờ hình ngọn lửa và thanh kiếm đen của Mạc Bắc.
Đội thuyền này mặc dù tụ tập đủ tam giáo cửu lưu, đủ môn phái đủ thế gia khác nhau nhưng lại không hề tranh đấu, ngược lại bởi gặp phải đủ chuyện bất thường trong bí cảnh mà đồng loạt lo lắng sốt ruột:
“Tống Vương trước đây cứu mạng ta, ta đương nhiên tin hắn. Nhưng bí cảnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại bảo chúng ta nhanh chóng rời đi?”
“Ta vốn đã muốn đi rồi, Hỗn Độn thú đáng sợ như vậy, vạn nhất một Hoạ Xuân Sơn không trấn áp nổi, nó chạy ra ngoài được thì ta có chín cái mạng cũng không đủ làm đồ ăn cho nó!”
“Thiên Cừ các ngươi có phải biết gì rồi không? Có thể tiết lộ cho mọi người hay không?”