Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 389 - Chương 389. Thiên Địa Cùng Bi (3)

Chương 389. Thiên địa cùng bi (3)
Chương 389. Thiên địa cùng bi (3)

Sông ngầm đen kịt không có ánh sáng, không ngừng có Thiết Bối Ngạc, Hắc Nha Ngư nhảy lên boong thuyền, ý định công kích tu sĩ.

“Chúng ta thật sự có thể ra ngoài sao? Con sông ngầm này rốt cuộc thông tới nơi nào?”

Mạnh Hà Trạch nhìn chút ánh sáng le lói ở phía trước, lạnh lùng thốt ra hai chữ:

“Tử Hải”

Đại môn phái còn giữ được sự trấn định, mấy đội tán tu đã hô hào cả lên:

“Tử Hải? Thế không phải đi tìm chết sao?!”

“Ta không đi nữa! Chi bằng cứ quay về Huyết Hà Cốc!”

Lý Thứ Khuyển cao giọng nói:

“Xông ra ngoài mới có đường sống, Vệ Vương cũng đang ở đây, mọi người đều đang đồng sinh cộng tử, ngươi có gì phải sợ nữa?”

Cảm giác bất an trong lòng Vệ Chân Ngọc càng ngày càng nồng đậm.

Không biết Tống Tiềm Cơ giờ đang làm gì? Huynh ấy có lẽ đã rời đi rồi đúng không?

Ta nếu quay đầu lại đi tìm huynh ấy, huynh ấy nhất định sẽ trách ta làm việc không tới nơi tới chốn, không đáng tin bằng Mạnh Hà Trạch và Kỷ Thần.

Vệ Chân Ngọc trên mặt chẳng có biểu cảm gì, cả người bao trùm trong khí nóng mãnh liệt của Bất Tận Hoả, hắn cao giọng hô:

“Ai không nguyện ý tiến lên trước thì cứ việc quay lại”

Vừa dứt lời, đám tu sĩ đã đồng loạt ngậm miệng.

Mọi người ai nấy cũng đều cảm thấy một luồng sức mạnh không thể ngăn cản, cuồng bạo vô kể bạo phát trong bí cảnh.

Phảng phất như sức mạnh lúc thiên địa sơ khai, thần ma diệt thế, bạo phát ra từ trong Huyết Hà Cốc, thuận theo sông ngầm trào ra ngoài.

Cho dù cách một khoảng xa xôi cũng khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi nồng đậm từ tận đáy lòng.

Sông ngầm điên đảo, từng đợt sóng đen kịt cuộn trào.

Kỷ Thần không ở trên thuyền của Thiên Cừ, hắn tìm thấy đội ngũ của Thanh Nhai, yêu cầu gặp Tử Dạ Văn Thù.

Còn chưa mở miệng, Tử Dạ Văn Thù đã lên tiếng hỏi trước:

“Tống Tiềm Cơ xảy ra chuyện gì sao?”

Kỷ Thần gật đầu, nghĩ thầm ở bên cạnh người này mát mẻ thật đấy, uy lực vượt qua cả trận pháp giải nhiệt ngày hè.

Chỉ là sông ngầm vốn đã lạnh lẽo, hắn quả thực không muốn ở lâu bên cạnh đối phương nên liền trực tiếp nói thẳng:

“Đây là vật Tống huynh bảo ta giao cho Tử Dạ đạo hữu, huynh ấy chỉ nói đạo hữu sau khi xem xong tức khắc sẽ hiểu”

Tử Dạ Văn Thù không nói năng gì mà nhận lấy hộp ngọc, hắn nhẹ nhàng ước lượng, chợt nhăn mày lại:

“Không ổn rồi”

Hai chữ không đầu không đuôi.

Kỷ Thần không hiểu, dùng ánh mắt dò hỏi Tinh Trai và Tử Mặc, Viện Giám nhà các ngươi có ý gì vậy.

Tinh Trai và Tử Mặc cùng lắc đầu, hai người bọn họ cũng vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ phát hiện ra vẻ mặt Tử Dạ Văn Thù thay đổi, có một loại cảm xúc phức tạp trộn lẫn giữa hối hận, thống khổ, phẫn nộ xuất hiện trên mặt hắn.

Tử Dạ Văn Thù vậy mà lại có cảm xúc phong phú như vậy.

Hắn thế mà lại phẫn nộ.

Nhưng hắn vì sao lại phẫn nộ.

Trong lòng Kỷ Thần trùng xuống, sắc mặt tái nhợt, đang định quay đầu thì trận nổ lớn đúng lúc nảy xảy ra.

………..

Tam Sinh Thạch nổ mạnh, uy lực khiến cho Huyết Hà Cốc sụp đổ, bí cảnh gần như bị huỷ diệt.

Chỉ có đại yêu thú cá biệt gân cốt mạnh mẽ, Hỗn Độn được Hoạ Xuân Sơn bảo vệ và tu sĩ đi đường sông ngầm rời khỏi bí cảnh may mắn thoát nạn.

Ba ngày sau khi xảy ra tai kiếp, nhiều người mạo hiểm tiến vào bí cảnh, cực khổ tìm kiếm, trước sau vẫn không tìm thấy bóng dáng của Tống Tiềm Cơ.

Trong vòng phạm vi ba mươi dặm quanh mặt hồ bị san thành bình địa, không có dấu vết của bất cứ vật sống nào.

Tu sĩ tránh được một kiếp này tự phát tụ lại, ở nơi phế tích đốt đuốc trường minh, cầu phúc cho Thiên Cừ Tống Vương.

Huyết Hà Cốc chấn động không ngừng, tu sĩ có tu vi hơi yếu không dám vào lại nữa nên chỉ thắp một ngọn đèn trường minh ở trước khung cửa sổ, trên bàn nhà mình.

Nhất thời vậy mà lại có cảm giác thiên địa cùng bi, vạn người cùng mặc đồ tang.

Đúng vào lúc này, Hư Vân Chân Nhân của Hoa Vi Tông xuất quan, đã đạt đến nửa bước Hoá Thần.

Hoa Vi Tông tổ chức khai tông đại điển, khách tới nhiều như mây. Các tông môn, thuộc địa phụ thuộc trước đây nơm nớp lo sợ, lại một lần nữa tiến cống.

Hư Vân Chân Nhân ở trước mặt mọi người tuyên bố Thiên Cừ tiên quan đã chết ở Huyết Hà Cốc, Hoa Vi Tông sẽ thu hồi lại Quận Thiên Cừ.

Tống Tiềm Cơ của Thiên Cừ đã chết rồi sao?!

Thiên Cừ ngàn dặm đất đai màu mỡ, giàu có trù phú, vừa có quặng linh thạch vừa có linh khí dồi dào sẽ trở thành vùng đất không chủ sao?!

Tin tức này nhanh chóng truyền đi khắp thiên hạ, khiến một số người mừng rỡ như điên, càng khiến một đám người khác lòng đầy phẫn nộ.

Hai phái địa vị ngang nhau, tu chân giới mưa gió sắp tới.

………

Vô Ảnh Kiếm lung lay sắp đổ, đem theo Tống Tiềm Cơ lặng yên xuyên qua mây mù mênh mang.

Tống Tiềm Cơ nằm ngửa trên kiếm, hai tay gối đầu, nhìn trời mà nghỉ ngơi.

Hắn không ngờ rằng Vô Tương vậy mà lại dùng chính thân mình làm nhiên liệu kích nổ Tam Sinh Thạch.

Hắn rải mảnh vỡ của bức tượng xuống biển mây, trong khổ tìm vui:

“Đây mới chính là át chủ bài cuối cùng của ta”

Một bức tượng nhỏ không bắt mắt, không phải pháp khí cũng không phải là thiên địa chí bảo, trong khoảnh khắc cuối cùng lại tỏa ra vạn trượng kim quang, giúp cho hắn hiểm tử hoàn sinh, nhặt về được một mạng.

Tống Tiềm Cơ khiến một mảnh tử địa nơi nhân gian hồi sinh, nhân gian liền trả lại cho hắn một cái mạng.

Phi kiếm bay về phía trước, mảnh vỡ tượng nhỏ của Tống tiên quan phiêu tán về phía sau, giống như sao băng xẹt qua bầu trời.

Tống Tiềm Cơ nhẹ giọng lẩm bẩm:

“……. Đa tạ”

Hắn vì để giết người mà vào bí cảnh, cứ tưởng rằng một lần nữa phải bước lên con đường đầy máu tanh như đời trước, vậy mà trời xui đất khiến thế nào dọc đường lại toàn cứu người, cuối cùng cứu vớt chính mình.

Lợi kiếm ở trong tay, tượng thần ở trong lòng, người có thể giết hắn là chính hắn, có thể cứu hắn cũng chỉ có bản thân hắn mà thôi.

Ánh mặt trời mới nhú, ráng màu tươi đẹp.

Vô Ảnh Kiếm xuyên qua biển mây trắng muốt, bay giữa bầu trời và biển khơi, càng bay càng chậm, mãi cho đến khi lơ lửng giữa không trung.

“Ta biết ngươi ở đây, ra đây cho ta!”

Tống Tiềm Cơ đứng dậy, phất tay áo quát lớn.

“Ra đây!”

Sóng biển dâng trào, vô biên vô tận.

Hắn đang tìm thứ gì, hay là đang tìm người nào?

Hết chương 389.
Bình Luận (0)
Comment