Thanh âm của Tống Tiềm Cơ xuyên qua gió biển thổi phần phật, hướng thẳng xuống dưới mặt biển.
Tử Hải vô cùng hung hiểm, không chỉ ở dưới đáy biển không thấy ánh mặt trời.
Thỉnh thoảng, trên không trung vẫn xẹt qua mấy con liệt hỏa âu, bay lượn dưới ánh bình minh, há mồm phun ra từng ngọn lửa màu u lam sắc.
Toàn thân chúng nó có màu đỏ tươi, có bốn cánh và chiếc mỏ dài. Thức ăn của chúng là những loài hải điểu cùng những con cá nhảy ra khỏi mặt biển khác, ngẫu nhiên có thể bắt lấy những tu si đi qua Tử Hải này làm thành bữa ăn thêm.
Tống Tiềm Cơ thao túng Vô Ảnh kiếm, một bên thuần thục tránh né những viên hỏa cầu, một bên khẩn trương nhìn chằm chằm vào măt biển.
Giữa sóng biển đen nhánh, từng tòa ‘tiểu đảo’ màu bạc nhanh chóng di chuyển. Những cột nước thật lớn từ trên đảo dâng lên, vượt qua những đám mây, hết đợt này đến đợt khác.
Thời điểm chuyển giao giữa mùa xuân và mùa hạ, chính là mùa di chuyển của tộc đàn Ngân đảo kình.
Loại hải thủ này có lớp da màu trắng bạc bóng loáng, thân hình khổng lồ như một đảo nhỏ, cho nên có tên cổ là Ngân đảo kình.
Một con liệt hỏa âu bay ngang qua bên người Tống Tiềm Cờ, trong giây lát liền bị cá voi không lồ nhảy lên một ngụm nuốt lấy, không kịp kêu rên một tiếng.
Đám thợ săn đỉnh cấp kết bè kết đội nhảy ra khỏi mặt nước, mỗi lần lên xuống liền tạo thành cơn sóng lớn cao vạn trượng, trông thật là hoành tráng.
Vô Ảnh kiếm uyển chuyển nhẹ nhàng ẩn nấp, bay giữa những cơn sóng lớn và huyết vụ, Tống Tiềm Cơ nhìn chằm chằm đàn cá voi một lát, chợt nhướng mày cười nói:
“Còn muốn ẩn nấp với ta sao?”
Nếu có người nhìn thấy cảnh tượng này nhất định sẽ cảm thấy người này điên rồi.
Hắn vậy mà cầm theo thanh kiếm của mình, canh đúng trong nháy mắt đầu Ngân đảo kình kia há mồm liền theo dòng nước nhảy vào bên trong cái mồm như cái chậu máu của nó.
Ngân đảo kình không có hàm răng sắc bén, chỉ có tấm sừng thô to. Sau khi nuốt vào một ngụm nước biển, bên trong thực quản sâu thẳm của nó giống như một thác nước to lớn, Tống Tiềm Cơ xuôi theo dòng nước mà lao thẳng xuống, thẳng vào trong bụng của con cá voi khổng lồ này.
Bên trong bụng cá voi vừa tối om vừa oi bức, có một loại mùi vị khiến cho người khác cảm thấy buồn nôn. Nhưng càng đi vào chỗ sâu bên trong, cái loại mùi vị hư thối này dần biến mất, bốn phía lại có linh khí lưu động.
Ai có thể nghĩ ra được bên trong bụng cá voi khổng lồ lại có một động thiên khác như vậy.
Không gian này đơn giản sạch sẽ, có bàn trúc ghế tre, còn có một người đang dựa vào gối ôm đọc một quyển sách cũ.
Trên bàn có một chiếc đèn hình quả quýt đang được thắp sáng, ánh sáng nhạt chiều sáng một bên mặt của người nọ cùng với vách tường rậm rạp bùa chú xung quanh.
Dưới đèn ngắm mỹ nhân, mỹ nhân càng đẹp.
Dưới đèn nhìn cố nhân, mặt mày cố nhân càng khả ố.
Tống Tiềm Cơ nhìn người nọ, cười lạnh nói:
“Đường đường là thiên hạ đệ nhất kiếm khách, trước đây uy danh hiển hách đến mức nào, hiện giờ lại trốn tránh ở trong bụng yêu thú, không dám ra gặp người khác như vậy”
Bụng cá voi giống như hang động bên trong núi, tiếng người vừa vang lên, âm thanh vọng lại thật mạnh.
Người nọ đành chấp nhận mà buông quyển sách xuống, lẩm bẩm tự nói:
“Thật lợi hại, như vậy mà cũng có thể bị tìm ra được”
Hắn quay đầu lại cười:
“Đồ đệ ngoan, vi sư biết ngay là mạng ngươi lớn, nhất định có thể còn sống trở về mà. Thế nào, giết sạch sẽ rồi chứ?”
“Tiển Kiếm Trần”. Tống Tiềm Cơ sải bước tiến lên, Vô Ảnh kiếm đâm về phía trước:
“Sinh ý không phải làm như vậy”
Tiển Kiếm Trần từ trên ghế tre nhảy dựng lên, né tránh một kiếm của hắn:
“Ngươi dám hướng kiếm về phía vi sư, muốn khi sư diệt tổ hả? Ngươi có biết là, nếu đồ đệ đánh sư phụ, thiên lôi sẽ giáng xuống không hả?”
Khí thế của Tống Tiềm Cơ dâng cao, vung kiếm như đang vung một chiếc chổi lông gà, không nhìn ra chút nào lúc trước vẫn còn đang hiểm tử hoàn sinh:
“Ai là đồ đệ của ngươi, ngươi là sư phụ của ai hả? Lão tử chính là muốn đánh ngươi đấy”
“Ngươi đánh thắng được ta sao?”. Tiển Kiếm Trần nhảy nhót lung tung tránh né:
“Nếu không phải ở nơi này không tiện động thủ…”
Nếu đánh hỏng con cá voi này, hắn lại phải phải tốn công phu không nhỏ đi tìm kiếm, hàng phục, bố trí một con khác.
Hai người đều không sử dụng linh khí, chỉ từng quyền so chiêu với nhau ở bên trong ‘sơn động’ này.
Nếu không tính tới cảnh giới tu vi, chỉ tính về chiêu thức quyền cước, Tống Tiềm Cơ và Tiển Kiếm Trần là cân tài cân sức.
Tống Tiềm Cơ trở nên tức giận, ra tay quyết liệt hơn, giành được thượng phong:
“Đã nói là thay ngươi giết một người, vậy mà tính ra ta đã giết hắn đến bốn lần, lần thứ tư còn thiết chút nữa là bồi luôn cái mạng này”
“Sao có thể như thế được, xem ra hắn đã trở nên mạnh hơn…”. Tiển Kiếm Trần theo bản năng tự nói một câu. Hắn biết bản thân mình đuối lý, cho nên đem cái gối dựa đưa lại cho Tống Tiềm Cơ:
“Cho ngươi cái này, ôm chơi chơi, tiêu trừ hỏa khí”
Tống Tiềm Cơ nhìn thấy càng tức giận hơn, vung tay đoạt lấy:
“Cái này vốn dĩ chính là của ta mà”
“Gối ôm là của ngươi, nhưng kiếm trong tay ngươi cũng là của ta”. Tiển Kiếm Trần quát lên:
“Trả lại đây cho ta”
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn chằm chằm vào thanh Vô Ảnh kiếm trên tay Tống Tiềm Cơ:
“Là nó dẫn ngươi tới Tử Hải đúng không?”
Tống Tiềm Cơ cười nhạo một tiếng:
“Giữa ngươi và thanh kiếm của ngươi tất nhiên sẽ có cảm giác. Ngươi ở nơi nào, người khác không biết nhưng kiếm sẽ biết”
Tiển Kiếm Trần trừng mắt với Vô Ảnh kiếm:
“Ngươi trở về cho ta”
Vô Ảnh kiếm run run thân kiếm, bất động giả chết.
Tiển Kiếm Trần không kìm được tức giận mà mắng to:
“Ngươi đã theo ta bao nhiêu năm rồi hả? Làm sao mới chỉ đi ra ngoài một chuyến, đã bị tiểu tử này thuần phục rồi?”
Tống Tiềm Cơ nói:
“Hù dọa một thanh kiếm thì tính là bản lĩnh gì chứ. Ngươi cho rằng ngươi thông minh hơn so với người khác, biện pháp ẩn thân trong bụng thú này chỉ có mình ngươi có thể nghĩ tới hay sao?”
Tiển Kiếm Trần buồn bực nói:
“Vậy là ngươi cũng từng ẩn náu qua rồi sao? Ngươi bị thương khi nào vậy, chịu bị ai đuổi giết rồi sao? Sao trước nay ta chưa từng nghe nói tới điều này”
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, đấy là trò ta thường làm ở đời trước. Giấu mình ở trong bụng của cự thú có thể che lấp đi mùi vị của bản thân, cũng tương đương với việc có được một kiện pháp bào phòng thân, một kiện pháp khí có thể di chuyển nhanh chóng.