Sau một lúc, Tống Tiềm Cơ thấy cũng đánh đủ rồi, gân cốt cũng trở nên thông suốt, tức giận trong lòng không sai biệt lắm cũng đã tiêu tan hết, tới thời điểm nói chuyện chính sự được rồi.
Cho nên hắn liền kéo ghế tre ra ngồi xuống, cầm lên chiếc gối dựa vốn thuộc về mình nhưng đã từng bị Tiển Kiếm Trần thuận tay mang đi, phảng phất như hắn mới chính là chủ nhân của nơi này:
“Cho ngươi một cơ hội để giải thích”
“Việc này vì ta mà xảy ra, những sự tình còn lại tự ta sẽ giải quyết”. Tiển Kiếm Trần nói:
“Ngươi đi đi, trở về với Thiên Cừ của ngươi đi”
Tống Tiềm Cơ nhíu mày:
“Ngươi muốn giải quyết thế nào? Ngươi sẽ giết hắn kiểu gì?”
“Ta đem bản mệnh kiếm lưu lại tại phía cuối đại lục, mượn lực lượng của địa mạch để nuôi dưỡng kiếm ý. Chờ ta dưỡng thương thật tốt, sẽ khởi hành tiến về nơi đó”. Tiển Kiếm Trần không thèm để ý tới việc bị một hậu sinh ngắt lời, vẫn nói với vẻ đắc ý, ngạo nghễ như cũ:
“Chỉ cần có bản mệnh kiếm trong tay, bản tôn vẫn sẽ là thiên hạ vô địch như cũ”
Tống Tiềm Cơ ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
“Được rồi, chúng ta đi thôi”
Tiển Kiếm Trần nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên:
“Ngươi nói cái gì cơ?”
Tống Tiềm Cơ nói:
“Ta nói là, chúng ta xuất phát thôi, tiến về phía cuối đại lục, lấy kiếm về lại cho ngươi, sau đó giết người kia. Như vậy đủ rõ ràng chưa?”
Tiển Kiếm Trần cảm thấy không thể tin được:
“Vì sao chứ? Ngươi đang có ý định gì vậy hả?”
“Ta đã phát lời thế, bất luận có đi tới chân trời góc biển, cũng sẽ để hắn chết dưới kiếm của ta”
“Hiện tại, tình huống bên ngoài như thế nào ngươi không biết sao? Cả ngươi và ta đều đang có thương tích trong người, nên ở chỗ ẩn nấp mà nghỉ ngơi hồi phục sức lực”. Tiểm Kiếm Trần nhíu mày nói.
Sau khi vị Kiếm Thần không ai sánh bằng này bị thương, khắp thiên hạ này, ai cũng đều có thể là địch nhân của hắn.
Sau khi Hoa Vi Tông cùng Thiên Cừ chính thức tuyên chiến với nhau, Thiên Cừ vương cũng rơi vào tình thế khó khăn.
“Hắn cũng đang dưỡng thương. Phân thân của hắn đã bị tiêu diệt, do đó bản thể cũng bị thương nặng. Chúng ta cần phải tận dụng thời cơ này, ta phóng đoán, hắn có thể lợi dụng Kình Thiên Thụ để chữa thương. Chúng ta nên lập tức đi thôi”. Thái độ của Tống Tiềm Cơ hết sức kiên định, một bước cũng không nhường.
Muốn chiến thắng được địch nhân cơ hồ khó có khả năng chiến thắng, thì cần phải ác hơn so với địch nhân mới được.
Tiển Kiếm Trần lần nữa đánh giá Tống Tiềm Cơ:
“Hiện tại đang có rất nhiều tông môn thế gia đang đứng sau lưng hắn, sắp khơi mào một hồi đại chiến tranh trong Tu Chân giới. Chúng ta cứ như vậy lên đường, trong tay có con át chủ bài nào để đánh nữa?”
“Có ngươi, cùng với ta, cộng thêm cả chín chuôi kiếm kia của ngươi nữa. Tuy rằng vẫn là thế đơn lực mỏng, nhưng chúng ta so với bọn hắn vĩnh viễn nhiều hơn một thứ”
Tiển Kiếm Trần nhíu mày:
“Chẳng lẽ ngươi vẫn còn cất giấu tiền tài? Không biết là tiền trang nhà ai vậy?”
Tống Tiềm Cơ không muốn tiếp tục ba hoa cùng hắn:
“Lên đường thôi, rồi ngươi sẽ biết”
“Không phải chứ”. Tiển Kiếm Trần đứng lên, áp sát vào hắn:
“Lần trước ta gặp ngươi, ngươi vừa lười vừa sợ dính vào phiền toái, một hai phải giữ cho được địa bàn của mình, ta chỉ ngắt một đóa hoa mà ngươi cũng làm như lấy mạng của ngươi không bằng. Tại sao hiện tại lại thay đổi như vậy? Tiểu tử, ngươi không lo lắng cho Thiên Cừ của ngươi sao?”
Về chuyện này, trước khi tiến vào bí cảnh, Tống Tiềm Cơ quả thật không yên lòng chút nào, nhưng hiện tại, hắn lại nói một cách chắc chắn:
“Cho dù không có ta, Thiên Cừ cũng sẽ có người chăm sóc”
Đoàn người Mạnh Hà Trạch thông qua sông ngầm bên trong Huyết Hà cốc rời khỏi bí cảnh, nếu không có gì bất ngờ xáy ra, sẽ không ai bị tổn thương gì cả, có thể trực tiếp chạy về Thiên Cừ.
Tiển Kiểm Trần đi một vòng quanh người hắn, giống như một đứa bé đang xem xét một con Thực Thiết thú quý hiếm:
“Tống Tiềm Cơ à Tống Tiềm Cơ, ngươi vậy mà sẽ tin tưởng người khác”
Tống Tiềm Cơ thản nhiên nói:
“Người khác tin tưởng ta, ta cũng sẽ tin tưởng lại, có gì mà không thể chứ?”
Hắn nghĩ thầm, Tiển Kiềm Trần đã ở vị trí thiên hạ đệ nhất lâu lắm rồi, hắn là người cuồng ngạo bá đạo không nói lý, có rất nhiều khiếm khuyết trong tính cách khiến hắn có ám ảnh về sợ hãi.
Theo như vô số lời miêu tả, Tiển Kiếm Trần vốn là người có thủ đoạn tàn nhẫn, tuyệt không có sự tu dưỡng của các đại năng đường đường chính chính hay của nhất đại tông sư.
“Nếu không phải tình thế bức bách, ai muốn kết nhóm cùng một người như vậy chứ”
Tiển Kiếm Trần quay đầu đi, không tiếp tục nhìn Tống Tiềm Cơ nữa.
Hắn nghĩ thầm, tiểu tử này nhìn thì có vẻ ôn hòa lễ phép, nhưng thật ra lại dầu muối đều không ăn, mềm cứng cũng không ăn, rõ ràng chỉ là một hậu sinh vãn bối, vậy mà còn khó ứng phó hơn những lão bất tử khác.
“Nếu không phải mọi chuyện đã đến mức này rồi, ai nguyện ý đồng hành cùng hắn chứ”
Hai người đều không thích nhau nhưng lại vẫn muốn kết nhóm đồng hành, từ Tử Hải đi tới phía cuối đại lục.
Tống Tiềm Cơ lại đi lên con đường đào vong ở kiếp trước.
Nhưng lúc này đây, liệu hắn có thể thay đổi được kết cục hay không?
“Không thể chỉ có ta tin tưởng người khác, dù sao chúng ta hiện tại cũng là đồng đội, cũng nên tạm thời tin tưởng lẫn nhau”. Tống Tiềm Cơ nói:
“Đem những gì ngươi biết được, những chuyện liên quan tới hắn, những chuyện ngươi đã làm, toàn bộ nói cho ta đi”
Tiển Kiếm Trần bỗng nhiên cười rộ lên:
“Ngươi ở bên trong Huyết Hà cốc cũng đã được nghe hắn nói rất nhiều rồi, giờ vẫn nguyện ý nghe ta nói tiếp nữa sao?”
“Chỉ nghe lời một phía là việc làm vô cùng không khôn ngoan”
“Tốt”. Tiển Kiếm Trần lấy một bộ ấm trà từ trong túi trữ vật ra, chậm rãi kể:
“Việc này, còn phải nói tới ba trăm năm trước…”
…..
Đầu hè, Thiên Cừ quận đón lấy một hồi mưa to, đem bên trong bên ngoài dãy núi rửa sạch sẽ, đem hoa cỏ cây cối rót cho đầy đủ.
Thời tiết sau cơn mưa trở nên sáng sủa hơn, những đám mây nhẹ nhàng trôi trên bầu trời xanh ngắt, ánh nắng mặt trời chiếu lên cánh đồng màu xanh lục.
Giữa chính ngọ thời tiết trở nên nóng bức, những âm thanh nhẹ nhàng vang lên. Đám nông dân mới vừa dùng cơm trưa, tụ lại ở một chỗ râm mát nói chuyện phiếm, hút điếu thuốc, ngay cả trâu cày cũng đang nằm nghỉ dưới bóng cây, lười biếng vung vẩy cái đuôi, xua đuổi đám ruồi muỗi.
Cách đó không xa, một đám hài đông đang nghịch nước ở dưới mương, ngay dưới ánh mặt trời chói chang, không hề biết mệt mỏi, cười nói ầm ĩ.
Có hai vị tu sĩ Hoa Vi Tông bỏ hết công phu lẻn được vào bên trong Thiên Cừ, nhưng cả ngày chỉ chứng kiến thấy một vài cảnh tượng điền viên trong ngày hè.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy nôn nóng đến cực điểm.
“Tông môn ra lệnh cho ta phá hủy bức tượng kim thân của Tống Tiềm Cơ, nhằm đoạn đi khí vận của hắn. Nhưng mà bức tượng kim thân của hắn rốt cuộc được đặt ở đâu chứ?”
“Ta đã tìm khắp cả Thiên Thành rồi, thần miếu sớm đã bị sửa lại thành lao ngục, mỗi cái thôn miếu ban đầu ở trong thôn cũng bị san phẳng, làm thành ruộng đồng rồi”
“Nhất định là nó được giấu ở một địa phương an toàn nào đó. Thiên Cừ cũng chỉ lớn như vậy, dù có phải đào từng tấc đất chúng ta cũng phải tìm cho bằng được”
“Nhưng vạn nhất Tống Tiềm Cơ căn bản không có bước tượng kim thân thì phải làm sao bây giờ? Nếu trở về phục mệnh như vậy, kiểu gì cũng sẽ bị trách phạt”
Trong lúc hai người đang vội vàng truyền âm với nhau, đột nhiên có một tiếng hét to rõ ràng vang lên:
“Tiên sư. Chính là hai người bọn họ, vừa lạ mặt lại vừa cổ quái, cứ lén la lén lút. Chúng ta nhìn chằm chằm bọn họ đã lâu rồi”