Hai tiên quan họ Lưu, họ Triệu nghe nông dân thảo luận làm sao để bắt trộm, nhất thời tức giận đến mức da mặt đỏ bừng.
Trên đời này sao lại có loại chuyện như vậy? Phàm nhân sao lại dám bất kính với tu sĩ như thế chứ?
Hơn nữa những người này cũng không phải phú quý hào môn như trong Hoa Vi Thành, chỉ là một đám nông phu bình thường.
Bọn họ không chỉ bị nông phu báo cáo mà còn bị nông phu coi như phần thưởng, như bắt lợn mà khiêng lên xe đẩy.
“May mà có hai người bọn hắn, ‘Tân thôn vinh dự’ năm nay có hy vọng rồi!”
“Hay lắm, nặng ghê luôn, ăn gì nặng cân thế hả”
Triệu tiên quan nghe vậy mà tức điên lên, không kìm được mà mắng to:
“Tống Tiềm Cơ chết rồi, chẳng lẽ các ngươi không biết tiên sư Hoa Vi Tông bọn ta phái đi Huyết Hà Cốc đã giết hắn rồi sao, các ngươi còn muốn ăn Tết bội thu cái gì nữa?! Chỉ cần chiến sự xảy ra, Thiên Cừ lập tức sẽ trở thành thuộc địa của tông môn!”
Đồng ruộng đột nhiên an tĩnh, bầu không khí náo nhiệt ngưng kết thành băng, chỉ có gió hè nóng bức thổi đến khiến lá cây kêu xào xạc.
Lão trưởng thôn tức giận rít lên:
“Ngươi nói bậy!”
Sự hận thù trong vô số ánh mắt bùng lên như ngọn lửa cuồng nộ. Vô số nắm đấm giận dữ như che trời lấp đất mà nện xuống.
Lưu tiên quan thấy tình thế không ổn, chỉ mong đạp chết tên đồng đội ngu như heo bên cạnh mình:
“Nói chuyện này làm gì, muốn chết hả… Aiz, mọi người đừng động thủ, các ngươi muốn làm gì, có biết ta là ai không hả? Phàm nhân thương hại tu sĩ sẽ bị trời phạt đấy!”
Chúng thôn dân vung cuốc lên, lớn tiếng la trời:
“Bọn ta không tin ——”
Hai người triệt để sụp đổ:
“Hoa Vi Tông sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!”
“Bọn ta không sợ ——”
Đợi đến khi thời gian một chén trà qua đi, Chu Tiểu Vân mới ho nhẹ một tiếng, ngăn trận quần ẩu này lại.
“Được rồi, trước tiên giao cho bọn ta áp giải về thần miếu đã, sẽ thẩm vấn kĩ càng. Mọi người đều đi đi, đừng nghe đồn đại lung tung, đừng làm chậm trễ việc nông chiều nay”
Hai người bị ném vào đại lao, trải qua mấy lượt thẩm vấn, mẵt mũi đã sưng tấy, xanh xanh tím tím, sắc mặt xám xịt, ngạo khí khi trước chẳng còn gì nữa.
Đại lao trong thần miếu có trận pháp bảo vệ, hộ vệ tuần tra, đưa cơm là phàm nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh, trên tay cầm hỏa súng.
Ban đầu bọn họ vui mừng khôn xiết, ý đồ lấy linh thạch để hối lộ rồi lại dùng tình động tâm, dùng lý đổi lấy thấu hiểu, xúi giục hộ vệ giúp bọn họ vượt ngục, cùng quay về Hoa Vi Tông nhưng lại bị thủ vệ phàm nhân thay phiên giáo dục:
“Các ngươi nói cái gì mà Hoa Vi Chân Nhân kia, cho dù hắn có lợi hại hơn nữa, so với Tống Vương còn lợi hại hơn thì có liên quan gì đến bọn ta đâu?”
“Tu sĩ ở Thiên Cừ muốn có được sự tôn trọng, chỉ có một con đường là phải cống hiến cho Thiên Cừ. Tư nông Lưu thợ mộc của bọn ta là phàm nhâm nhưng hắn có thể làm ra cày lưỡi cong, cải tiến máy dệt vải, mở rộng nhà vườn bốn mùa, tay nghề thợ mộc đứng đầu Thiên Cừ. Tư công của bọn ta có thể thiết kế cầu, trải bằng đường xá, chế tạo hoả súng. Tư học của bọn ta học thức uyên thâm, chủ trương giáo dục không phân nòi giống, bởi vậy ai nấy đều tôn kính bọn họ”
“Ruộng hạt giống ở Thiên Thành kia là do Tống Vương tự tay gieo hạt. gặp phải việc nông gì không hiểu, ngài ấy liền tự mình thỉnh giáo cao thủ nhà nông. Tống Vương còn như thế, những tu sĩ khác sao dám hoành hành ngang ngược được”
“Các ngươi nói cái gì mà Thiên Tây Châu đệ nhất Hoa Vi Tông, cũng như vậy sao?”
Hai người liên tiếp thất bại còn bị cảnh cáo thành thật chút, chỉ có thể tạm buông bỏ tâm tư, cùng nhau thở ngắn than dài.
“Không ngờ người Thiên Cừ lại nghĩ như vậy, phàm nhân không còn kính sợ tu sĩ nữa. Không tới Thiên Cừ thì tuyệt đối không ngờ rằng nếp sống nơi này lại như vậy”
“Vốn tưởng rằng sau khi Tống Tiềm Cơ chết đi, bổn phái thu hồi lại Thiên Cừ là việc dễ như trở bàn tay, giống như xua voi đi dẫm kiếm, căn bản không cần dẫm, thổi một hơi đã có thể thổi bay kiến đi rồi”
“Chỉ sợ kiến nhiều cắn chết voi, ngươi xem đám kiến này đoàn kết một lòng, tứ chi của voi cũng không nghe theo sai bảo nữa, tự có tính toán riêng”
“Lão đệ à, trận này chúng ta chưa chắc đã thắng nổi. Thiên Cừ Tống Vương, quả thật khủng bố”
………
Hoa sen trong lu nước ở Tống Viện mới nở, lá xanh mơn mởn.
Con mèo lông vàng mượt chui qua bụi hoa cẩm tú cầu màu hồng nõn nà ở góc tường, tìm thấy nơi có bóng râm mát nhất dưới giàn hoa mà làm giấc, phát ra tiếng ngáy khò khò.
Mơ một giấc mà đã xuân qua hạ tới.
Đám người tụ tập trong Tống Viện muôn hoa đua nở mà phân tích tình hình, thần sắc khác nhau.
Mạnh Hà Trạch cúi đầu lau kiếm, thỉnh thoảng đáp lời vài tiếng, biểu thị hắn vẫn đang nghe.
Vệ Chân Ngọc cầm bình nước tưới nước cho hoa, tựa hồ như đang thất thần.
Kỷ Thần tự xưng từng học qua việc thẩm vấn với Tống Tiềm Cơ, bởi vậy hai kẻ mật thám kia do hắn lo liệu, hắn quả thật cũng không phụ kỳ vọng:
“Theo lời hai tên kia nói, ba ngày sau, Hoa Vi Tông sẽ phát động lần công kích đầu tiên, cưỡi vân thyền cực đại từ trên không trung đột phá trận pháp Thiên Cừ”