Trước mắt, quặng linh thạch mà Thiên Cừ đào ra, Hoa Vi Tông chia một nửa cho Triệu Gia, lấy vậy mà mời lão tổ Triệu Gia xuất thủ. Triệu lão tổ nhiều năm trước từng hấp thu linh khí Thiên Cừ tấn thăng nửa bước Hoá Thần, nhiều năm nay lại bế quan không ra, có lẽ cách Hoá Thần không còn xa nữa, người này không dễ đối phó”
“Sau khi đại chiến thắng lợi, luận công mà thưởng, các môn phái gia tộc góp sức cho trận chiến này đều có cơ hội thay phiên nhau chiếm cứ Thiên Cừ. Bởi vậy đám người này mài đao soàn soạt, gấp đến không chờ nổi nữa”
“Thay phiên chiếm cứ?”
Chu Tiểu Vân cả giận:
“Thiên Cừ chúng ta trước nay chưa từng tấn công cướp bóc người khác, kết quả là vẫn bị lang sói rình mò”
Mạnh Hà Trạch đáp:
“Quận Thiên Cừ không cần làm gì, nó chỉ cần tồn tại thôi là đã khiến kẻ khác không ngủ nổi”
Kỷ Tinh nằm bò trên mặt bàn đá lạnh băng, lo âu nói:
“Lúc chúng ta mới tới đây, Thiên Cừ có quang cảnh thế nào? Giống như quả hỏng, ném cho chó, chó cũng không ăn. Giờ thì sao? Thiên Cừ chính là một đĩa sườn dê thơm ngào ngạt, sài lang hổ báo mà thấy không phải đều muốn tới gặm một miếng sao?”
Nàng chợt nuốt nước miếng, lại quên mất ưu sầu:
“Hay là tối nay ăn sườn dê nướng đi?”
Chu Tiểu Vân sờ đầu nàng:
“Ăn đi, trong nhà cũng không phải không có điều kiện”
Kỷ Thần lẩm bẩm:
“Muội không phải mới ăn cơm trưa xong sao? Làm gì có tu sĩ nào từ sáng đến tối chỉ lo ăn lo uống….”
Kỷ Tinh giơ nắm đấm lên:
“Huynh mới nói gì đấy, muội không nghe rõ!”
Kỷ Thần vội vàng ôm đầu:
“Huynh sai rồi, sai rồi!”
“Giờ tin tức bên ngoài loạn xạ hết cả lên, cái gì cũng nói được. Có người cả ngày thống khổ khóc than, có người nói muốn báo thù cho Tống tiên quan, còn có tán tu ngoại lai vội rời khỏi Thiên Cừ. Chúng ta có phải trước tiên nên ém tin tức Tống tiên quan gặp nạn xuống không?”
Từ Khán Sơn hỏi.
“Ém tin tức chỉ khiến lòng người thêm dao động, đồn đại nổi lên tứ phía”
Vệ Chân Ngọc chợt mở miệng nói:
“Việc này giao cho ta đi. Ta tới thông báo cho mọi người”
Mạnh Hà Trạch ‘ồ’ một tiếng thật dài:
“Ngươi nửa ngày không nói năng gì, ta còn tưởng ngươi tới xem náo nhiệt đấy, không ngờ Vệ Vương nửa đời ở ngoài mà quay lại vẫn là tổng quản của Thiên Cừ đấy”
Vệ Chân Ngọc nhướng mi:
“Sau khi Tranh Tiên rèn luyện quay lại, nói năng sắc bén hơn không ít nhỉ”
“Giống nhau, giống nhau thôi”
Từ khi thấy được Tam Sinh Thạch, tu vi của cả ba tiến bộ vượt bậc, liên tiếp đột phá.
Công pháp từng luyện, bí tịch từng xem, cảm ngộ tu hành, kinh nghiệm chiến đấu trong ảo cảnh đều nhớ đến vô cùng rõ ràng.
Nhưng đối với những chuyện đã tự mình trải qua, tuyệt đối không nhắc đến.
Mạnh Hà Trạch và Vệ Chân Ngọc trước tiên có ý đồ muốn cười nhạo đối phương, nhưng lại phát hiện ra, làm thương địch một nghìn tự hại mình tám trăm, nên ăn ý mà dừng lại việc công kích lẫn nhau.
Sau khi Tống Tiềm Cơ mất tích, Vệ Chân Ngọc dẫn theo một đội tinh nhuệ của Mạc Bắc tới đóng quân tại Thiên Cừ, tuyên bố với bên ngoài rằng, hắn chính là Vệ Bình khi trước, được người dân trong Thiên Cừ Phường nhiệt liệt hoan nghênh.
Vệ tổng quản một tay lập nên Thiên Cừ Phường, hình tượng thân dân đã khắc sâu lòng người, cho dù hắn có rời đi ba năm, người dân Thiên Cừ vẫn nhớ rõ hắn.
…….
Trước lúc tảng sáng, trên đường phố không một bóng người, chỉ có một vầng trăng khuyết cong cong treo trên màn trời xanh thẫm.
Mạnh Hà Trạch và Vệ Bình cưỡi hai con Thiết Thực Thú uy phong lẫm liệt, đi tới quảng trường Thiên Thành, hội hợp với Kỷ Thần đã dành cả đêm để tu chỉnh trận pháp.
Thiết Thực Thú giờ đã cao ngang nhà cửa ven đường, khi bước đi, khí thế như voi, làm từng trận khói bụi nổi lên.
Bọn chúng vốn dĩ là toạ kị dùng để chiến đấu, da dày răng sắc, hung mãnh thiện chiến. Bởi Thiên Cừ không có chiến sự, trước nay chưa từng đánh chiếm quận khác nên cứ mãi được coi là sủng vật mà nuôi trong rừng trúc, đây là lần đầu tiên ra phố.
Hai con thú hiển nhiên có chút hưng phấn xao động nhưng lại cảm giác được cảm xúc trầm trọng của người cưỡi trên lưng mình nên không dám nghịch ngợm.
“Nghĩ xong bản thảo chưa?’
Mạnh Hà Trạch hỏi.
“Tàm tạm rồi”
Vệ Chân Ngọc không dám nói quá chắc chắn, dù sao Tống Tiềm Cơ cũng thường hay nói là hơi hiểu.
Tống Tiềm Cơ, lại là Tống Tiềm Cơ. Vệ Chân Ngọc giờ nhớ tới người này mà vẫn thấy kinh hồn táng đảm như trước.
Sau khi bí cảnh sụp đổ, bọn họ mạo hiểm xông vào, chỉ thấy mặt hồ bốc hơi nhìn rõ đáy, rừng cây hoá thành than cốc….
Nhất thời thất vọng khôn kể, đời này coi như là hết.
Mà giữa một mảnh phế tích tĩnh mịch lại có một bông hoa màu tím nhạt nở rộ.
Đoá hoa khoai tây kia không bị tổn hại gì, sinh cơ dào dạt.
Hiển nhiên là sau khi tai kiếp xảy ra mới được người ta cẩn thận trồng xuống đất, đồng thời lưu lại linh khí để bảo vệ.
Chỉ có người thân thuộc với Tống Tiềm Cơ, thân thuộc với Tống Viện mới có thể hiểu được ám hiệu này.
—— “Ta còn sống”
“Mặc dù không biết huynh ấy giờ đang ở đâu”
Vệ Chân Ngọc lên tiếng:
“Nhưng huynh ấy giao Thiên Cừ lại cho chúng ta, là bởi vì huynh ấy tin tưởng chúng ta. Chúng ta cũng phải tin tưởng huynh ấy”
Mạnh Hà Trạch có chút ngạc nhiên:
“Ngươi đang an ủi ta sao?”
Hắn ngẫm nghĩ liền hiểu, nay Vệ Chân Ngọc nhìn thì như đã tính toán hết thảy, nhưng thực ra áp lực rất lớn, trong lòng không nắm chắc.
Quận Thiên Cừ lấy việc nông làm trọng, nông dân nhiều nhất. Luận về tổng sổ tu sĩ, tu vi cảnh giới, còn xa mới bằng liên minh của Hoa Vi Tông.
Điều duy nhất có thể dùng được, chỉ có lòng dân.