Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 395 - Chương 395. Con Dân Bất Khuất (4)

Chương 395. Con dân bất khuất (4)
Chương 395. Con dân bất khuất (4)

Vệ Chân Ngọc hít sâu một hơi, để bầu không khí tươi mát trước khi bình minh tiến vào phế phủ:

“Mọi người gom củi thì lửa to, đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể vượt qua cửa ải này”

Mạnh Hà Trạch đáp:

“Nếu huynh ấy không quay lại, ta sẽ chiến đấu đến chết vì Thiên Cừ”

Vệ Chân Ngọc cười lạnh:

“Ta sẽ không đâu, ta chỉ biết trồng đất của huynh ấy! Hái hoa của huynh ấy! Cưỡi toạ kị của huynh ấy! Đi!’

Thực Thiết Thú ngửa đầu gầm to, bốn móng chụp đất, nghênh ngang mà đi.

…….

Mặt trời dần nhô lên, tỏa ra kim quang rực rỡ.

Đầu thành Thiên Thành, lá cờ hình lúa mì vàng óng tung bay, mười hai mặt trống vang tiếng rung trời.

Ngoại trừ Tết bội thu ra, đây là lần đầu tiên Thiên Cừ đánh trống khắp thành.

Gió sớm tươi mát, hàng vạn người thấp thỏm bất an tập trung tại quảng trường Thiên Thành, tựa hồ như đang sợ hãi chuyện khủng bố gì sẽ xảy ra.

Tư nông, Tư công, Tư học thân mặc lễ phục, đứng trước cửa thần miếu, vẻ mặt trang nghiêm.

Đội thành vệ mặc áo giáp cầm vũ khí, sẵn sàng chiến đấu.

Hai con Thiết Thực Thú màu lông đen trắng đan xen, thần bí uy mãnh nhảy lên bậc cao.

Tin tức truyền đi bao ngày nay cuối cùng cũng được nghiệm chứng, thanh âm của Vệ Chân Ngọc thông qua trận pháp truyền tới nơi xa:

“Nay triệu tập các vị tới đây, là có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố. Tống Vương của chúng ta bị tặc nhân đánh lén ám hại, nay sinh tử chưa rõ ——”

Hắn vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề. Toàn thành kinh sợ, yên ắng không một tiếng động.

Vệ Chân Ngọc chậm rãi nói:

“Năm xưa ngài ấy tới nơi này, lật đổ miếu thờ, đập nát toàn bộ tượng vàng; đuổi đi quý tộc độc ác, huỷ bỏ thuế trọng, để người dân không còn bị bóc lột.

Ngài ấy đi khắp Thiên Cừ, tự tay khai hoang mở đất, dẫn nước từ Quận Hồng Phúc tới đây, mở thông con sông đầu tiên, cũng là ngài ấy trao đổi với đất trời, sau ba năm đại hạn, chờ được một trận mưa lớn đầu tiên!”

Ký ức về những tháng ngày gian khổ một lần nữa hiện lên trước mắt, trong đám đông mơ hồ vang lên tiếng nức nở:

“Tống tiên quan, Tống vương, đừng rời bỏ chúng ta ——”

“Ta không tin! Chúng ta ngày đêm thờ phụng, Tống Vương tuyệt đối sẽ không đoản mệnh!”

“Thiên Cừ chúng ta giờ có ruộng có nước, có cầu có đường, có học đường có thư quán, người người có cơm ăn, nhà nhà có áo mặc, ai ai cũng có sách đọc, không ai có thể ức hiếp chúng ta nữa!”

Theo lời miêu tả của Vệ Chân Ngọc, tiếng than khóc hoá thành sóng triều, xông thẳng lên trời.

Mạnh Hà Trạch huých Kỷ Thần:

“Vệ Chân Ngọc lợi hại đấy”

Kỷ Thần bận lau nước mắt cho Kỷ Tinh.

“Giờ Tống Vương sống chết còn chưa biết, nhưng ta tin rằng ngài ấy nhất định vẫn còn sống, nhất định sẽ quay lại! Địch nhân lại muốn nhân cơ hội này mà công chiếm nhà của chúng ta. Bọn chúng binh hùng tướng mạnh, khí thế cường đại, bọn chúng là tu sĩ, có thủ đoạn thần thông ——”

Tiếng kêu khóc dần ngưng. Vô số ánh mắt lập lờ ánh lửa phẫn nộ.

Thanh âm Vệ Chân Ngọc đột nhiên đề cao, giống như lợi kiếm xuất vỏ:

“Nhưng người Thiên Cừ chúng ta, là con dân bất khuất. Chúng ta không sợ khó khăn, dám đấu với trời, lên núi có thể mở núi, khom lưng có thể đào sông! Chúng ta có ruộng tốt màu mỡ nhất, cầu lớn dài nhất, kênh mương có phạm vi bao phủ rộng nhất, kĩ thuật luyện kim tốt nhất, hoả súng có uy lực mạnh nhất thiên hạ. Những thứ này không phải do ai bố thí ban thưởng mà là nhờ đôi bàn tay chúng ta sáng tạo nên!”

“Nhà của chúng ta ở đây, ruộng đồng ở đây. Giờ địch nhân muốn tới cướp đi đất đai của chúng ta, huỷ hoại gia viên của chúng ta, khiến chúng ta phải quay lại tháng ngày khom lưng quỳ gối, ăn không đủ no, khiến chúng ta phải quỳ xuống làm chó, chúng ta có đáp ứng không ——”

Biển người trào dâng, thanh âm vang vọng trời mây, sự phẫn nộ giống như lửa cháy lan khắp đồng cỏ:

“Không đáp ứng!”

“Đúng, chúng ta tuyệt đối không đáp ứng. Vì hậu đại của chúng ta còn được làm người, vì đời này của chúng ta không bái thần miếu, chúng ta buộc phải đoàn kết một lòng, đánh bại kẻ xâm lược! Cho dù chúng có là tu sĩ hay là thần tiên yêu ma, kẻ nào muốn cướp đi gia viên của chúng ta, chúng ta liền huyết chiến đến cùng với kẻ đó!”

Biển người giơ nắm tay lên, tiếng hô rung trời:

“Huyết chiến đến cùng!”

“Tranh!”

Vệ Chân Ngọc rút trường kiếm ra!

Kiếm chỉ mặt trời, sáng loá chói mắt

“Thế hệ con dân bất khuất đầu tiên của Thiên Cừ, chiến tích của các ngươi sẽ được khắc trên bia vinh dự, con cháu đời đời của các ngươi sẽ được sống những tháng ngày yên bình nơi gia viên tươi đẹp. Hậu thế sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ trận chiến này, sẽ tự hào vì các ngươi, Thiên Cừ vạn đại ——”

Sự rung động đánh thẳng vào lòng người, sức cảm hoá giống như nước sôi bốc hơi, khiến tu sĩ cũng phải rơi lệ.

Một luồng sức mạnh vô hình bao trùm lên không trung Thiên Cừ.

Mạnh Hà Trạch rút kiếm ra khỏi vỏ, trường kiếm chỉ trời:

“Đệ tử Tống Viện chúng ta, tu luyện tới nay, đều nhận ân nghĩa của Tống sư huynh. Nay huynh ấy bị kẻ khác mưu hại, chúng ta có nên xuất chiến báo thù không!”

“Xuất chiến! Xuất chiến!”

“Bảo vệ Thiên Cừ, bảo vệ Tống Vương!”

Cơn gió lấy Thiên Thành làm trung tâm, lan nhanh khắp chốn, quét qua toàn bộ Quận Thiên Cừ.

Khi đợt tiến công đầu tiên của Hoa Vi Tông đánh úp ngay trong đêm hòng muốn đánh cho Thiên Cừ trở tay không kịp, lại phát hiện ra nơi này đã chuẩn bị từ trước, phòng thủ kiên cố.

Thiên Cừ, vạn người một lòng, vạn dân đều là binh!

Hết chương 395.
Bình Luận (0)
Comment