Trên Tử Hải, cách xa cả ngàn vạn dặm với quận Thiên Cừ, cuồng phong cuốn theo mưa to ào ào trút xuống. Bầu trời đêm phảng phất như bị xé mở ra một vết nứt, những tia chớp như những con ngân long lao xuống tàn phá những cơn sóng lớn trên mặt biển.
Bên trong bão táp, một con Ngân đảo kình lao tới với tốc độ cao nhất, phá tan sóng to gió lớn.
Chỗ sâu bên trong bụng cá voi liên tiếp chấn động. Tống Tiềm Cơ cảm thấy chính mình giống như một cành lúa nhỏ bé, bị ném vào ống tuốt lúa do Lưu thợ mộc phát minh ra.
Tiển Kiếm Trần đem trà ngon ra mời hắn:
“Uống thanh thần ngọc lộ này đi, uống xong sẽ không bị chóang váng vì tốc độ của cá voi nữa đâu”
Nước trà hơi đắng, Tống Tiềm Cơ liền một hơi uống cạn sạch, bao nhiêu phiền muộn tích tụ trong ngực liền biến mất:
“Mấy năm nay, ngươi xông xáo cũng không tính là uổng phí, thứ tốt cũng thật không ít”
Sau khi tinh thần thanh tỉnh trở lại, hắn bắt đầu sắp xếp lại ý nghĩ:
“Theo như những lời ngươi vừa nói, người này từ ba trăm năm trước đã nhập ma, bị ngươi phế bỏ tà công, liền một lần nữa chuyển sang tu Phật. Sau trăm năm, mặt ngoài hắn trở thành một vị cao tăng đắc đạo, có vô số tín đồ, nhưng thật ra lại là Phật Ma nhất thể. Hắn mở tiệc trên Hoa Vi Tông, nói muốn cùng ngươi bắt tay giảng hòa, nhưng thật ra lại câu kết với người của Hoa Vi Tông làm khó dễ ngươi, cuối cùng bị ngươi phóng ấn dưới tán cây Kình Thiên Thụ…”
Tiển Kiếm Trần:
“Không sai. Lần đó, ta đã giết rất nhiều người ở Hoa Vi Tông, sau đó lưu lại một đạo kiếm khí, khiến cho bọn họ từ đó về sau không được nói ra tên họ của ta. Chỉ cần nói ra ba chữ ‘Tiển Kiếm Trần’, liền sẽ bị sét đánh, ha ha ha”
Hắn nghĩ tới trong hai trăm năm này, trên đỉnh đầu đám người kia luôn có lôi đình chờ sẵn, bọn họ luôn phải nơm nớp lo sợ, cho nên không khỏi bật cười.
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, giờ này mà ngươi vẫn còn cười được à:
“Ngươi đem người này trấn áp ở nơi khác không được sao? Tại sao cứ phải nhất định là Kình Thiên Thụ chứ?”
“Khi đó, ta cầm kiếm đuổi giết hắn, hắn một đường chạy trốn tới phía cuối đại lục. Kình Thiên Thụ chống đỡ vòm trời, như cột sống của bầu trời, ta đem hắn phong ấn tại rễ cây, là muốn lấy trọng lượng của khắp không trung để áp chế hắn, làm cho hắn không xoay người được. Phong ấn kia của ta vô cùng chắc chắn, ngay cả ta cũng mở không ra, trên đời này tuyệt đối không ai có thể cứu hắn ra được”
Tống Tiềm Cơ nghe vậy liền cười ha hả:
“Tuy bản thể của hắn không ra được, nhưng hóa thân của hắn lại có thể. Không ai có thể mở ra phong ấn cho hắn, ngược lại khiến nó trở thành thành lũy của hắn. Tiển Kiếm Trần, ta thật sự phục ngươi đấy, ta thật sự nên bái ngươi làm sư phụ”
Tiển Kiếm Trần tự biết mình đuối lý, chỉ thở dài một tiếng:
“Ai có thể nghĩ được chứ, lực lượng của Kình Thiên Thụ dần trở nên yếu đi, bị hắn bắt được sơ hở. Thân thể hắn tuy không thể động đậy được nhưng lại mượn nhờ bộ rễ của Kình Thiên Thụ để hấp thụ ác niệm chốn nhân gian, giúp lớn mạnh thần hồn. Sau đó, hắn liền để thần hồn rời khỏi cơ thể, bám vào trên cành non mới sinh, chế tạo thành hóa thân của mình, đi hành tẩu nhân gian”
“Tại sao ngươi lại biết được những chuyện này?”. Tống Tiềm Cơ hỏi.
“Hắn có thể tự mình nghĩ ra được kế thoát thân thông minh tuyệt đỉnh như vậy, đương nhiên là phải lưu lại tin tức cho ta, lần gặp mặt gần đây nhất, hắn liền khoe khoang với ta một hồi, sau đó, hắn còn muốn cùng ta giảng hòa”
Tống Tiềm Cơ:
“Giảng hòa sao? Ngươi đem hắn phong ấn dưới tán cây mấy trăm năm, hắn lại có thể không so đo hiềm khích trước đây mà muốn giảng hòa với ngươi sao?”
“Hắn nói cho ta biết, Kình Thiên Thụ đang dần trở nên suy nhược, đại kiếp nạn của thế giới này sẽ nhanh chóng buông xuống, bọn ta nên vứt bỏ thù oán cũ, trước tiên cần cứu lấy Kình Thiên Thụ. Điều này thì ta tin, hắn bị trấn áp ở phía dưới, nếu như đại thụ bị sụp đổ, bản thể của hắn cũng sẽ phải chết không thể nghi ngời, hắn đây là đang muốn tự cứu lấy chính mình”. Tiển Kiếm Trần thu hồi lại bộ ấm trà, cụp mi mắt xuống.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, trên người hắn tỏa ra khí thế cuồng vọng tùy tiện, khuôn mặt góc cạnh sắc bén của hắn vậy mà lại hiện ra một nét hiền lành:
“Thật ra, nểu như hắn không gây chuyện, ta để cho hóa thân của hắn một đường sinh cơ thì sao chứ? Nhưng kế hoạch trong lời nói của hắn lại hết sức điên cuồng và cực đoan, ta không thể lại dung túng cho hắn. Mấy năm nay, ta đi khắp chân trời góc biển, đi khắp nơi để tìm kiếm hóa thân của hắn. Nhưng khí tức của Kình Thiên Thụ là căn nguyên của thế giới, hòa cùng một thể với thiên địa này, hắn một lòng muốn che giấu, ta cũng rất khó có thể phát giác ra. Hắn ở trong tối, ta ở ngoài sáng”
Tâm niệm của Tống Tiềm Cơ vừa động.
Ở kiếp trước, kế hoạch của Vô Tương đã gián tiếp tạo thành rất nhiều thảm kịch, nhưng cuối cùng cũng thất bại trong gang tấc.
Đến đời này, Vô Tương cũng đã xem qua tam Sinh thạch, liền thay đổi kế hoạch, quyết định hủy diệt thế giới này, xây dựng nên một thế giới mới.
Hắn đã giao thủ vài lần với Vô Tương, phát giác ra, người nay tuy có ý tưởng điên cuồng nhưng hành sự lại hết sức kín đáo, thận trọng từng bước, quả thật là kẻ địch lớn nhất của cuộc đời hắn từ trước đến nay.