Tống Tiềm Cơ nói:
“Đã nhiều năm như vậy rồi, ngươi vẫn một mình tìm kiếm sao? Sao ngươi không tìm thêm mấy người giúp đỡ?”
“Tâm tư của hắn vô cùng giảo hoạt, muốn làm ta cho rằng người khác là hắn, ta biết, hắn muốn bức ta ngộ sát người khác, bức ta hoài nghi mọi người. Mãi cho đến ba năm trước đây, ta mới có thể xác định được, ‘Diệu thủ thần y’ Vô Tương pháp sư kia, chính là một hóa thân của hắn. Ta đuổi theo tới Tử Hải, lại tìm hắn suốt ba năm, cùng hắn đánh một trận, kết quả là…..Kết quả không cần nói cũng được”
Tống Tiềm Cơ sao có thể buông tha cơ hội bổ một đao vào vết thương của Tiển Kiếm Trần như vậy chứ:
“Kết quả ngươi không chiến thắng được hắn, ngược lại còn bị đả thương, chỉ có thể tới Thiên Cừ tìm ta, đúng không?”
“Đó gọi là lưỡng bại câu thương. Lưỡng bại câu thương, rõ chưa?”. Tiển Kiếm Trần vỗ bàn.
Tống Tiềm Cơ tính toán thời gian, hừ lạnh một tiếng:
“Trước khi ngươi đuổi theo hắn tới Tử Hải, lại còn để lại đường lui cho chính mình, tới Hoa Vi Thành hạ khế ước với ta”
“Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn”. Tiển Kiếm Trần kêu lên:
“Là tên nào tự xưng là đồ đệ của bản tôn trước hả, khiến cho bản tôn phải chú ý”
Về vấn đề này, Tống Tiềm Cơ không muốn tranh cãi với hắn:
“Nói cách khác, hiện tại nếu chúng ta muốn giết hắn, trước tiên phải mở ra phong ấn mà ngươi lưu lại kia sao?”
Tiển Kiếm Trần an ủi hắn:
“Đợi ta thu hồi lại bản mệnh kiếm, ngươi cùng ta hợp lực, hẳn là có thể làm được”
Tống Tiềm Cơ liên tiếp hỏi:
“Nếu Vô Tương chỉ là một hóa thân của hắn, vậy lai lịch thật sự của hắn là gì? Ba trăm năm trước các ngươi kết oán gì với nhau? Lúc trước, ngươi vì sao lại không giết chết mà lại muốn phong ấn hắn? Ít nhất ngươi cũng phải nói cho ta biết, tên thật của hắn là gì chứ?”
Tiển Kiếm Trần nghe xong một hổi liền thay đổi sắc mặt, đứng dậy nói:
“Cập bờ rồi, đi thôi”
Tống Tiềm Cơ nhất thời không biết nói gì, vô cùng hoài nghi hắn đang cố ý thay đổi chủ đề.
Ngân đảo kình mở rộng cái miệng khổng lồ của mình ra, một dòng nước như thác chảy phun ra nuốt vào, hai bóng người nhỏ bé thuận theo thác nước mà đi ra.
Sau đó, Ngân đảo kình liền quay người, hất đuôi, tạo nên một cơn sóng lớn, rồi hoàn toàn chìm vào trong biển rộng.
Mưa to đã ngừng, mặt trời dần bị sóng biển nâng lên, ở trên mặt biển tỏa sáng rực rỡ, tạo thành vạn đạo kim quang.
Tống Tiềm Cơ thao tác Vô Ảnh kiếm bay qua mặt biển, né tránh những con hải điểu màu trắng.
Tiển Kiếm Trần ngồi ở phía sau hắn, há mồm to tham lam hút những ngụm không khí trong lành, mở ra hai tay nghênh đón thái dương rực rỡ:
“Thời điểm mặt trời mọc ở Tử Hải, thật sự là đẹp, ngươi thấy có đúng không?”
Tống Tiềm Cơ đưa mắt nhìn, tức giận nói:
“Đẹp thì có tác dụng gì chứ? Con cá voi ngươi chọn là một cái mù đường, đậu nhầm bờ rồi”
Bọn họ giữ nguyên kế hoạch, muốn trước khi địch nhân phát hiện ra, cố gắng tới gần một chút.
“Không nhầm đâu, ta đang muốn đi gặp cố nhân”. Tiển Kiếm Trần sửa sang lại bộ dáng bên ngoài, phía trước ngực còn đeo một đóa hoa nhỏ:
“Bản tôn trông thế nào? Thần thái sáng láng chưa? Phong lưu phóng khoáng chưa?”
Hai người đều đang đeo vòng tay làm từ đuôi hồ, tướng mạo đã trở nên cực kỳ bình thường, cho nên nhưng chuyện hắn làm thật sự chẳng ra sao cả.
“Đại ca, ngươi có đang hiểu rõ tình hình của chúng ta không vậy, nếu bị bại lộ chúng ta sẽ liền bị đuổi giết đấy. Chẳng lẽ ngươi còn muốn đi gặp hồng phấn tri kỷ của mình, làm một hồi phong hoa tuyết nguyệt sao?”. Tống Tiềm Cơ chấn động Vô Anh kiếm:
“Vậy thì ngươi đi xuống đi, ta đi trước một bước đây”
“Tiểu tử nhà ngươi không cần bôi nhọ ta, ta là người đã có gia đình”. Tiển Kiếm Trần hỏi:
“Ngươi thật sự không đi sao? Tính ra, đây cũng coi là cố nhân của ngươi đấy”
Khi hai người nói chuyện, Vô Ảnh kiếm vẫn đang phi như bay.
Tống Tiềm Cơ mơ hồ nhìn thấy dãy núi cao ngất trong mây, bên trong núi phiêu phù sương tím, hắn hít sâu một hơi rồi nói:
“Đi thôi”
Núi sông cao xa như thế, thiên địa bao la như thế, gặp cố nhân tình là cái gì.
….
Càng cách xa Tử Hải, phi kiếm bay lượn trên không trung càng nhiều.
Sau khi tin tức về ‘cái chết’ của Tống vương được truyển ra, Tu Chân giới liền chia làm hai phe phái đối lập, không khí cũng hết sức khẩn trương.
Trước đây, ở những khu vực tương đối an toàn, dù là tu sĩ xa lạ nhưng nếu trên không trung gặp được nhau, cũng sẽ nhẫu nhiên dừng lại chào hỏi, hỏi thăm vài câu, như ‘Đạo hữu từ đâu đến đây, đang muốn đi đâu vậy’, hay ‘Đạo hữu không có mặc đồng phục của môn phái, vậy cũng là tán tu giống ta rồi, chúng ta có thể cùng đồng hành với nhau’.
Nhưng hiện giờ, Tống Tiềm Cơ một đường bay qua, các tu sĩ lui tới đều vội vàng, ánh mắt mang theo cảnh giác.
Hoa Vi Tông phát thiếp mời khắp nơi, liên hợp mười tám môn phái cùng thế gia lớn nhỏ, tạo thành ‘Chính đạo Tiên Minh’, muốn thu hồi lại quận Thiên Cừ.
Thiên Cừ cự tuyệt trở lại thành thuộc địa của Hoa Vi Tông. Sau khi Mạc Bắc Vệ Vương phát biểu tuyên ngôn của mình, tu sĩ từ các nơi liền chạy tới chi viện cho Thiên Cừ, phản đối lại Hoa Vi Tông. Càng khiến cho người khác khiếp sợ đó là, đại tiểu thư Hoa Vi Tông – Trần Hồng Chúc tự mình suất lĩnh ‘Tiểu Hoa Vi Tông’, cũng phản đối kịch liệt quyết định này của Hoa Vi Tông.
Tấm màn mở đâu cho đại rung chuyển của Tu Chân giới hoàn toàn được kéo ra. Mâu thuẫn tích lũy nhiều năm, áp lực không có chỗ phát tiết, thù hận phẫn nộ cùng bất bình đồng loạt bị liệt hỏa thiêu đốt.
Còn có một bộ phận thế lực không muốn tham dự vào cuộc tranh đấu này, liền bảo trì trung lập, đóng cửa không ra ngoài.
Nhưng mà, thế đạo hiện giờ đã giống như một bãi nước đục, làm gì có ai có thể chỉ lo thân mình được chứ.
Bằng hữu tốt của ngươi gia nhập chiến sự, nếu bởi vậy mà chết đi rồi, ngươi có muốn báo thù cho bọn họ hay không?
Người thân của ngươi muốn mời ngươi rời núi trợ giúp cho bọn họ, ngươi có thể ngồi yên không đoái hoài gì tới hay không?