Ở trong loạn thế, nhân tâm lo sợ, hàng hóa trong Tu Chân giới cũng vì vậy mà tăng giá, Tử Vân thành thái bình nhiều năm cũng không ngoại lệ.
“Lão bản, ta không mua bùa chú đã thành phẩm, ta chỉ muốn mua lá bùa cùng chu sa thôi”. Tống Tiềm Cơ khiếp sợ hỏi:
“Ngươi có tính sai chỗ nào không vậy?”
“Vị đại gia này, bùa chú là từ đâu mà tới, không phải là từ lá bùa và chu sa vẽ ra sao?”. Lão bản mập mạp cúi đầu gảy bàn tính, lười phản ứng với hai Trúc Cơ tu sĩ có khẩu âm quê mùa, dung mạo bình thường trước mặt này:
“Gạo, mì, kim chỉ, vải thô đều không tăng giá, nhưng ngài dùng được sao?”
Tiển Kiếm Trần vui sướng khi người khác gặp hoa, nghiêng người dựa vào quầy hàng xem náo nhiệt, nói lại như con vẹt:
“Ngài dùng được sao?”
Chưởng quầy mập túm lấy chiếc chổi lông gà, vỗ vỗ lên mấy ngăn tủ xung quanh:
“Hắc, ngài đứng cách xa chút, ngăn tủ này của ta đều là pháp khí quý giá đắt tiền, chẳng may làm hỏng cái nào rồi, đừng nói tiểu điếm làm khó xử ngài nha”
Tiển Kiếm Trần kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, sắc mặt nhanh chóng thay đổi:
“Bản, bản tôn, bản…”
Tống Tiềm Cơ lặng lẽ đá hắn một cái, ý bảo hắn bình tĩnh lại:
“Vốn là người một nhà mà. Ý hắn muốn nói, tu sĩ trong thiên hạ vốn đều là một nhà mà, bán rẻ một chút được không?”
“Ai u, hai vị mới từ núi sâu rừng già náo bế quan ra ngoài này vậy, không biết tình thế hiện tại như thế nào sao? Muốn đánh nhau đến nơi rồi kìa. Hễ là hàng hóa liên quan tới tu sĩ thì giá cả đều tăng lên gấp ba, ngài không thể để ta bán lỗ như vậy được. Ngài có muốn mua không, không mua liền tránh ra đi”
Tống Tiềm Cơ cắn răng nói:
“Mua”
Những phù chú của hắn đã tiêu hao hầu như không còn bên trong Huyết Hà Cốc, lần này đi qua Tử Vân thành, nhân tiện bổ sung thêm.
Thế đạo hiện giờ đúng là không phân rõ phải trái mà, tại sao ta vừa chết đi, ngay cả chu sa cũng tăng giá cao như vậy.
Thính lực của Tống Tiềm Cơ rất tốt, đến khi đi ra ngoài cửa hàng rồi vẫn còn có thể nghe thấy tiểu nhị cùng lão bản cười nhạo bọn họ:
“Cái gì mà tu sĩ thiên hạ vốn cùng một nhà chứ, hai cái đồ quê mùa này, bọn hắn cho rằng mình chính là Thiên Cừ vương sao?”
Tiển Kiếm Trần cười to:
“Ngươi cho rằng mình là Thiên Cừ vương sao? Bất quá, chỉ là những tiểu thương ở Tử Vân thành, lưng dựa vào Tử Vân Sơn, vậy mà lá gan lại có thể lớn đến thế”
Tống Tiềm Cơ phất tay áo:
“Nếu cười nữa, lần sau đến phiên ngươi trả tiền”
Tiển Kiếm Trần lẩm bẩm:
“Thiên Cừ đông đúc và giàu có như vậy, Thiên Cừ vương như ngươi sao có thể keo kiệt như thế chứ”
….
Trên không của Tử vân sơn phủ đầy cấm chế, cấm phi hành pháp khí bay qua.
Hai người sau khi mua sắm đầy đủ xong ở Tử Vân thành, liền đi bộ vào núi.
Hoàng hôn dần buông xuống, trên sơn đạo lúc này đang tràn đầy tiếng nói cười vui vẻ. Nhóm khách hành hương phàm nhân dìu theo người già, dắt theo trẻ nhỏ cùng nhau xuống núi, gặp thoáng qua hai người bọn họ.
Đạo quan trên kia hương khói cường thịnh, hàng năm, trên núi đều bao phủ sương khói nhàn nhạt, nhìn từ xa liền giống như một mảnh mây tím.
Tống Tiềm Cơ đi bộ đến trước cửa đền thờ, nghe thấy tiếng chuông vang lên ba tiếng, âm vang kéo dài.
Thời điểm những con quạ mệt mỏi trở về tổ cùng là lúc người đi đường đã tan hết. Toàn bộ bên trong núi liền trở nên trầm tĩnh hẳn, tiếng chuống đồng cổ kính vang lên báo hiệu một ngày sắp kết thúc.
Hoàng hôn thật là tráng lệ.
Tống Tiềm Cơ hít nhẹ một hơi, hương thơm của cỏ cây tươi mát tràn ngập lá phổi, mang đi sự âm lãnh của gió biển, sự khô nóng của phong trần.
Đạo đồng thủ vệ trước cửa hành lễ:
“Hai vị đạo hữu, tiếng chuông đã vang lên, hôm nay chúng ta không tiếp khách hàng hương, không xem bói nữa”
Tống Tiềm Cơ nghiêng đầu nhìn Tiển Kiếm Trần, dùng ánh mắt ý bảo đổi phương trước tiên lui xuống trước, chờ đến đêm sẽ tìm đường nhỏ trên núi và sơ hở của trận pháp mà lẻn vào.
Tiển Kiểm Trần tháo bông hoa hồng đang ghim trước ngực áo xuống đưa cho đạo đồng và nói:
“Ngươi đem cái này giao cho quan chủ nhà các người, hắn sẽ tự ra tiếp đón ta”
“Ngươi là ai?”
“Ta là…”. Tiển Kiểm Trần ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
“…bằng hữu của sư phụ hắn”
Đạo đồng mặc pháp bào màu tím đứng dưới bóng cây xanh biếc, ngơ ngác nhận lấy bông hoa và gật đầu nói:
“Các ngươi chờ ở đây một chút, nếu như các ngươi đùa giỡn ta, sau khi quay lại ta sẽ giáo huấn các ngươi một phen”
Tiểu đạo đồng dẫm đôi guốc gỗ của mình, chạy về phía xa, vừa chạy vừa phát ra âm thanh lạch cạch lạch cạch.
Tống Tiềm Cơ có chút kinh ngạc:
“Ngươi khách sao như vậy sao? À, ta hiểu rồi, ngươi cũng sợ hãi trận pháp của Tử Vân quan”
Tiển Kiếm Trần mỉm cười:
“Trên đời này có hai loại người, ngươi biết là gì không?”
“Là gì?”
“Là người có đồ đệ và người không có đồ đệ”
Tiển Kiếm Trần sửa lại cổ áo, tay áo một lần nữa:
“Niên Nhập Thần đã bệnh đến sắp chết, vậy mà còn không có truyền nhân y bát. Ta là người có đồ đệ, đương nhiên là muốn dẫn đồ đệ của mình tới đây, để cho hắn nhìn xem một chút. Còn cần gì phải tranh khí phách với hắn chứ? Nếu như hắn không để ý tới ta, lúc đó ta liền đánh lên núi, hủy đi đạo quan của hắn cũng không muộn… Khụ, ngươi có mang theo gương đồng không, cho vi sự mượn chút, nhìn xem vi sư đã đủ phong lưu phóng khoáng chưa?”