Tống Tiềm Cơ cười ha hả:
“Muốn soi gương phải không, có cần ta cho ngươi thêm chút son phấn để trang điểm, mua thêm quần áo mới để mặc không?”
“Cái này thì không cần, phong thái của vi sư sao có thể bị những tục vật như vậy che đậy chứ. Kể cả không trang điểm phấn son gì vẫn tốt hơn con ma bệnh kia nhiều”
Tống Tiềm Cơ:
“Ngươi chỉ cần nói thêm vài câu nữa, chúng ta có khả năng sẽ phải lĩnh giáo trận pháp của Tử Vân quan đấy”
Lời vừa nói xong, núi rừng liền trở nên rào rạt, dòng người ùn ùn kéo đến.
Những người mới tới mặc đạo bào tường vân màu tím đậm, từ bốn phương tám hướng lao ra, hoặc cầm theo phất trần, hoặc cầm theo trận bàn.
Ai nấy đều mang theo biểu tình nghiêm trọng, giống như gặp phải đại địch.
Hai người bị rơi vào trùng vây, Tiển Kiểm Trần giành trước, chỉ vào Tống Tiềm Cơ mà nói:
“Xem cái miệng quạ đen của ngươi kìa, làm liên lụy đến vi sư rồi đấy”
Tống Tiềm Cơ chỉ chính mình:
“Hả? Tại ta sao?”
Tiển Kiếm Trần quay đầu hô to:
“Tiểu Thanh Vi, sư phụ nhà ngươi đâu? Làm sao, không muốn gặp bản tôn à?”
Kỳ Quỷ lúc này đã tuổi già, nhiều bệnh tật, đã nhiều năm rồi không hỏi tới thế sự, không tiếp khách lạ, đối với người Tử Vân Quan, hắn càng giống như một tín ngưỡng về tinh thần, một tấm át chủ bài đánh không ra được.
Chỉ cần ngươi biết hắn ở nơi nào, vậy là cũng đủ rồi.
Người lãnh đạo tông môn có quyền lực chân chính, là Thanh Vi chân nhân, người kế thừa chức vị quan chủ Tử Vân Quan.
Tống Tiềm Cơ từng cùng hắn giao tiếp qua một lần ở trên Hoa Vi Tông, nhớ mang mang đối phương là một tu sĩ cẩn thận nghiêm khắc.
Thanh Vi chân nhân khom người hành lễ:
“Khách quý tới chơi, không có tiếp đón từ xa, thật thất lễ. Sư phụ lão nhân gia ngài bệnh năng, không tiện tiếp khách, còn mong hai vị thông cảm”
“Cũng không cần phiền toái hắn phải pha trà rót nước cho ta, bản tôn chỉ muốn gặp mặt hắn một lần, gặp xong sẽ đi luôn”. Tiển Kiếm Trần nói chuyện với ngữ khí gợi đòn.
Thanh Vi chân nhân nghiêm mặt nói:
“Kiếm Thần, Tử Vân Quan của ta thái bình đã lâu, bên trong loạn thế này chỉ cầu có thể giữ mình, còn mong Kiếm Thần chớ nên làm chúng ta khó xử”
Trong đám tu sĩ xuất hiện ở đây không hề có tu sĩ trẻ tuổi, đều có cảnh giới Kim Đan viên mãn trở lên. Lúc này, tuy ánh mắt nhìn về Tiển Kiểm Trần vẫn mang theo nét sợ hãi, nhưng không có người nào lùi về phía sau một bước.
Tống Tiềm Cơ gật đầu, nắm lấy tay áo Tiển Kiếm Trần:
“Chúng ta biết rồi, sẽ rời đi ngay đây”
Những lo lắng của đối phương, bản thân hắn có thể lý giải được, tin tức bọn họ ngày hôm nay lên Tử Vân Sơn sẽ không giấu kín được lâu.
Hiện giờ, bất kì ai ‘chứa chấp’ Tống Tiềm Cơ và Tiển Kiếm Trần, người đó chính là địch nhân của Hoa Vi Tông và ‘Chính đạo Tiên Minh’.
Hai người sau khi tiến vào Tử Vân quan, cùng gặp mặt Kỳ Quỷ, nếu nói không bí mật đạt thành hiệp nghị gì đó, trù tính kế hoạch gì đó, thì ai tin cho được chứ?
Sau khi Hư Vân tấn chức nửa bước Hóa Thần, thế cục của Tu Chân giới đã có sự biến đổi to lớn. Tiển Kiếm Trần hiện tại thân đang bị trọng thương, bản mệnh kiếm không có ở trên người. Đúng là thời cơ tốt nhất để báo thù.
Nếu Thiên Cừ chiến bại, những môn phái ủng hộ Thiên Cừ tất nhiên cũng sẽ rơi vào đả kích.
Nếu như Kỳ Quỷ vẫn còn sống, vạn sự sẽ không cần lo lắng gì cả. Nhưng một khi Kỷ Quỷ chết đi, mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác. Cho nên, mấy năm này, Tử Vân quan tốt nhất không nên chủ động tham gia vào chiến sự.
Tiển Kiếm Trần cười lạnh:
“Muốn đuổi ta đi sao, ta đây càng không muốn đi đấy”
Tử Vân sơn đắm chìm trong ánh hoàng hôn đỏ sẫm, núi rừng xanh biếc dường như bị rơi vào biển máu.
Trên trán Thanh Vi chân nhân không ngừng chảy xuống mồ hôi lạnh, nhưng hắn sớm đã có chuẩn bị:
“Kiếm Thần, nếu đã như vậy thì đành đắc tội rồi. Mời hai vị lên đám mây tím này và nhanh chóng xuống núi đi”
Theo từng chữ của hắn được nói ra, cuồng phong liền nổi lên, phá tan đám mây trên đầu.
Sương khói màu tìm tràn ngập khắp ngọn núi thoáng chốc liền trở nên dày đặc, trở thành một biển mây cuồn cuộn trào dâng, ngay cả cỏ cây, tảng đá, đình đài, lầu các cũng đều toát ra uy áp khủng bố không thể diễn tả.
Tiển Kiếm Trần cười to:
“Đại trận của Tử Vân quan, bản tôn khi còn trẻ cũng đã từng được kiến thức qua”
Hắn nói xong liền đẩy Tống Tiềm Cơ ra:
“Tới phiên ngươi đấy đồ đệ”
Tống Tiềm Cơ vô cùng tức giận, chỉ muốn rút kiếm ra, nhưng không phải muốn chém về phía mây tím đang bay tới mà là muốn chém về phía Tiển Kiếm Trần đang ở phía sau lưng.
Cái gì mà cùng nhau đi tới phía cuối đại lục chứ.
“Chậm đã---”. Đột nhiên, một thanh âm thanh thúy vang lên.
Chỗ sâu bên trong sương mù tím, một thân ảnh vàng nhạt cầm theo làn váy chạy ra:
“Để cho bọn họ tiến vào đi”
Thanh Vi chân nhân bất đắc dĩ nói:
“Ai để ngươi tới đây vậy hả?”
Mọi người của Tử Vân quan liền mất đi khống chế đối với trận pháp, không khỏi kinh hãi hô lên:
“Tiểu sư thúc”
Sương mù tím bao phủ xung quanh nhanh chóng bị gió núi cuốn đi, để lộ ra một thiếu nữ mặc váy vàng, khuôn mặt thanh tú.
Li Anh đóng lại trận pháp:
“Đây là ý của sư phụ”
Dứt lời liền chuyển hướng về phía hai vị khách:
“Sư phụ muốn gặp lại cố nhân. Kiếm Thần, Tống vương, mời đi theo ta”
Sống lưng nàng thẳng tắp, biểu tình nghiêm túc, thể hiện ra tư thái đang làm việc công.
Mọi người của Tử Vân quan hành lễ với nàng:
“Cung tiễn tiểu sư thúc”
Thanh Vi chân nhân thở dài một tiếng:
“Mời hai vị”