Sơn đạo thật dài, sắc trời dần tối. Một đám quạ bay qua ánh nắng chiều.
Cả quãng đường không hề nghe thấy âm thanh của chim chóc, chỉ có tiếng bước chân của ba người quanh quẩn.
Li Anh bỗng nhiên mở miệng:
“Tống sư huynh, đã lâu, đã lâu không gặp. Thật không nghĩ tới, hôm nay có thể gặp ngươi ở đây. Bên ngoài đều nói ngươi đã chết…Khụ, ý của ta là, từ trước đến nay, ta căn bản không tin là ngươi đã chết, một khắc cũng không hề tin. Nhưng khi nhìn thấy ngươi bình an như vậy, ta vẫn thật sự rất vui”
Mới vừa rồi, nàng còn mang phong thái bình tĩnh uy nghiêm, lúc này, lại nói năng có chút lộn xộn:
“Ta mới vừa nghe Thanh Vi sư huynh nói, Kiếm Thần xưa nay vẫn độc lai độc vãng, có thể đồng hành cùng hắn, nhất định là Tống Tiềm Cơ. Nghe thấy vậy, ta liền chạy tới báo cho sư phụ, sau đó lại liền chạy ra tiếp đón ngươi, có khả năng tóc bị gió thổi cho hơi rối loạn. Tử Vân Sơn chúng ta lại cấm phi hành, thật sự rất phiền toái mà…”
Tiển Kiếm Trần âm thầm lắc đầu.
Tống Tiềm Cơ lại rất kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng nhẹ gật đầu, ‘Ân’ một tiếng.
Li Anh nói không ngừng, mãi cho đến khi phát hiện bản thân nói quá nhiều rồi:
“Ta nói nhiều như vậy rồi, ngươi không có lời nào muốn nói với ta sao?”
Tống Tiềm Cơ nghiêm túc tự hỏi một phen rồi nói:
“Ngươi cao lên”
Li Anh thoáng chốc thả lỏng, nhỏ giọng nói:
“Cũng lâu rồi không gặp, ai rồi cũng phải trưởng thành mà”
Tống Tiềm Cơ tràn đầy đồng cảm:
“Ngươi nói đúng”
Không biết đám hoa cỏ bên trong Tống viện mọc như thế nào rồi, những hạt giống hắn gieo trước khi rời đi, trải qua mấy cơn mưa xuân, không biết đã nảy mầm ra hoa, cành lá xum xuê hay chưa?
Li Anh không biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ thấy trong mắt hắn mang theo ý cười.
Gió đêm thổi tới, mang theo hương hoa tú cầu, khuôn mặt thiếu nữ trở nên hồng hơn dưới ánh nắng chiều.
Tiền Kiếm Trần không nhìn nổi nữa, liền nói:
“Này, tiểu tử ngươi đủ rồi đấy”
Tống Tiềm Cơ cảm thấy không thể hiểu được:
“Ta làm sao hả?”
Tiển Kiếm Trần nhẫn nhịn, truyền âm nói:
“Vi sư ra mặt thì trận pháp nhà người ta mở ra, ngươi ra mặt thì lại có một tiểu cô nương xinh đẹp tới dẫn đường. Mặt mũi của ngươi lớn hơn của vi sư rồi đó. Đi với ngươi, vi sư giống như không có mặt mũi vậy”
“….”
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, ta sớm muộn gì cũng đem đầu người ấn vào lu hoa sen, lấy nước bùn lấp kín cái miệng chó của ngươi.
May mắn Tiển Kiếm Trần cũng không cần nhẫn nhịn lâu lắm.
Li Anh tự lẩm bẩm:
“Tại sao hôm nay con đường này lại trở nên ngắn như vậy chứ, chúng ta rõ ràng còn chưa nói được mấy câu với nhau”
Tiển Kiếm Trần nhìn khắp nơi xung quanh:
“Tiểu cô nương, chúng ta không đi lên núi sao? Cũng sắp về đêm rồi, sư phụ ngươi không ở trên đỉnh núi ngắm sao à?”
“Thưa Kiếm Thần, sư phụ từ ba năm trước đã dọn xuống đáy cốc cư trú. Phía trên đỉnh núi gió lớn đường dài, ngắm sao hao tâm tốn sức, không thích hợp với người bệnh. Ở đáy cốc, không khí ấm áp như đang trong mùa xuân, khí hậu ẩm ướt, hơn nữa còn có linh trận, có thể giữ cho linh khí nồng đậm không bị tiêu tan”
“Không ngắm sao nữa à”. Tiển Kiếm Trần đột nhiên nói:
“Vậy còn uống trà thì sao? Mùa này thường vẫn có tử kim ngọc lộ mà hắn thích nhất đấy”
Li Anh lắc đầu:
“Kiếm Thần nói đùa rồi, tử kim ngọc lộ có tính lạnh, cùng dược tính không hợp nhau, không nên uống nhiều”
“Vậy….hắn vẫn chơi cờ chứ?”
Li Anh lại lần nữa lắc đầu:
“Chơi cờ làm hao phí tâm lực, suy đoán nước cờ càng làm hao tổn tinh thần. Lúc nào nghiện chơi cờ, chỉ cần sờ mấy quân cờ, hạ xuống một hai cái là đủ rồi”
Tiển Kiếm Trần nhất thời không còn gì để nói.
Tống Tiềm Cơ cũng không biết nói gì hơn.
Sơn đạo liền trở về với vẻ yên tĩnh.
Hoàng hôn thật mỹ lệ.
Ngắm sao hại mắt, xem cờ hại tâm, uống trà hại gan thận.
Sinh mệnh đi đến đoạn cuối của cuộc đời, đến cả đam mê cả đời cũng đều muốn dứt bỏ.
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, Tiển Kiếm Trần dù có là vương bát đản, nhưng vẫn là một con người, hắn trầm mặc không nói gì, là đang một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ sao?
“Đến nơi rồi”. Li Anh có chút không cam lòng:
“Hôm nay, sư phụ còn đang có khách nhân, cho nên ta cũng không mang các ngươi qua nữa. Đúng rồi, vừa rồi quên nói, sau khi sư phụ bỏ uống trà, bỏ ngắm sao, bỏ chơi cờ, liền có một sở thích nhỏ…”
Li Anh ho nhẹ một tiếng, giống như đang tự thuyết phục mình:
“Chỉ là một niềm vui nhỏ nhỏ của sư phụ, không ảnh hưởng đến gì cả”
Bên trong sơn cốc thanh tịnh, hoàng hôn dần dần chìm xuống.
Một tòa tiểu trúc được bao phủ dưới ánh hoàng hôn, lẳng lặng giấu mình ở sâu bên trong đám hoa cỏ.
Tống Tiềm Cơ tiến về phía trước hai bước, cảm nhận được một khí tức cường dại khác, trong lòng khẽ động.
Chẳng lẽ theo như Li Anh nói là Kỳ Quỷ trở nên mê đọc sách viết chữ, tu thân dưỡng tính sao?
Tiển Kiếm Trần có cảm giác nhạy bén hơn so với hắn, đã vọt vào bên trong. Tống Tiềm Cơ sợ hắn gây chuyện, cho nên gật đầu với Li Anh rồi vội vàng đuổi theo.
Bên trong căn tiểu trúc, Kỳ Quỷ vốn nên có bộ dạng vô cùng thê thảm bên trong tưởng tượng của bọn họ, lúc này lại đang chụp bàn gào rống:
“Con báo là của ta. Không nghĩ tới chứ gì, lấy đến đây đi”
“Niên Nhập Thần?”. Tiển Kiếm Trần dừng bước, hai mắt trừng to:
“Đa, Đa Tình Tử? Quả thật là ngươi sao?”
Thư Thánh một tay đẩy thẻ đánh bạc, một tay sờ tấm bài cửu, bình chân như vại nói:
“Hôm nay ngươi có thể đến đây, lão phu tại sao không thể đến chứ?”
Kỳ Quỷ run rẩy vươn một ngón tay ra, tỏ ra thái độ vô cùng đau đớn:
“Tống Tiềm Cơ, tiểu tử ngươi thật sự cùng hắn giao du với nhau sao? Hắn cho ngươi chỗ tốt gì vậy? Bảo hổ lột da cho ngươi sao?”