Tống Tiềm Cơ còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy Tiển Kiếm Trần ngửa đầu cười lớn:
“Ha ha, thật là nực cười, bản tôn thu nhận đồ đệ cần gì phải cho chỗ tốt gì, bản tôn chỉ dựa vào mị lực nhân cách và phong thái khuynh thế của chính mình để khiến người ta cam tâm tình nguyện bái phục, đi theo!”
Thư Thánh:
“Ha ha, quả thật là quá nực cười! Hoá ra đúng là có lão yêu quái luyện được Trú nhan thuật nên tự luyến như vậy, trên đời này, ta chỉ thừa nhận Tiển Kiếm Trần ngươi tự luyến hơn ta!”
Kỳ Quỷ:
“Ha ha, quá nực cười! Mị lực nhân cách và phong thái khuynh thế theo lời ngươi nói sao lão phu chưa từng thấy được, chẳng nhẽ cũng giống bản mệnh kiếm của ngươi, bị ngươi bỏ quên ở tận cùng đại lục rồi hả?”
Kiếm Thần:
“Ngươi bệnh đến mức mắt già mờ hết cả đương nhiên nhìn không ra rồi, bản tôn sẽ không trách ngươi!”
Bọn họ không coi ai ra gì mà cãi nhau, tốc độ nói vèo vèo. Tiển Kiếm Trần lấy một địch hai, ý chí chiến đấu sục sôi, Kỳ Quỷ chiếm được ưu thế sân nhà, Thư Thánh thì châm ngòi thổi gió.
Tống Tiềm Cơ cảm thấy, chính mình giống như là đang từ phòng trúc trong Bách Hoa Sơn lịch sự tao nhã đột nhiên bước vào sòng bạc ngầm cãi cọ ồn ào lộn xộn, cái sòng bạc này còn cố tình nuôi năm trăm con vịt, vây quanh hắn mà cạc cạc kêu loạn.
“Nếu Tống Vương đã đến rồi, vậy tiên sinh liền giao cho ngươi chiếu cố vậy”
Mấy người ngồi quanh bàn lẳng lặng đứng dậy, ghé sát vào cạnh Tống Tiềm Cơ chào hỏi.
“Bọn ta đi trước đây”
“Tiểu nhị? Chưởng quầy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?’
Tống Tiềm Cơ từng gặp bọn họ ở hắc điếm và Hoa Vi Tông, cũng coi như là có giao tình.
Đám người trong hắc điếm lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết.
Nhớ năm đó, lần đầu gặp Tống Tiềm Cơ ở Hoa Vi Tông, hắn còn là một ngoại môn đệ tử nho nhỏ cầm kiếm đổi đàn, mới vài năm thôi mà đã thành danh, vang dội khắp thiên hạ, là Thiên Cừ Vương được vạn người đi theo.
“Nay tiên sinh chợt có nhã hứng, muốn tới bái phỏng Kỳ Quỷ. Thanh Nhai Thư Viện có Viện Trưởng và Viện Giám toạ trấn, bọn ta ai nấy đóng cửa tiệm của mình, theo tiên sinh tới đây, tới đây…”
Hoa chưởng quầy ho nhẹ một tiếng:
“Tới đây, đánh bài”
Tống Tiềm Cơ nhìn nhìn:
“Nhưng hai người bọn họ rõ ràng đang người nào chơi của người nấy mà”
Thư Thánh thì chơi bài cửu, Kỳ Quỷ thì chơi một loại bài giấy khác.
Hoa chưởng quầy thấp giọng nói:
“Bọn họ vốn là chơi với nhau, sau lại suýt nữa đánh nhau nên chỉ có thể tách ra, mấy người bọn ta thay phiên nhau chơi cùng, quả thực khổ không nói nên lời, Tống Vương tới vừa đúng lúc”
Hắn chợt đẩy tiểu nhị một phen:
“Chào hỏi chưa đấy!”
Tiểu nhị ngượng nghịu gọi một tiếng Tống Vương.
Tống Tiềm Cơ gật đầu:
“Trẻ nhỏ cao hơn rồi”
“Ngươi cũng đâu lớn hơn ta mấy tuổi”
Tiểu Chước lẩm bẩm nhưng lại bị chưởng quỹ xách cổ áo kéo đi.
Đám người trong hắc điếm chạy nhanh như chớp, sòng bạc trong phòng thoáng chốc trở nên vắng vẻ.
Gió lạnh từ một cánh cửa sổ còn mở tràn vào, đem theo hương hoa ngoài cửa tiến vào trong phòng.
Đồng xu, thẻ bài, xúc xắc chất đống trên bàn, rải rác khắp nơi, chìm trong ánh sáng nhàn nhạt của hoàng hôn.
Tống Tiềm Cơ nghe tiếng cãi nhau nhưng lại bị cẩm tú cầu ngoài cửa sổ thu hút , đang định tới gần ngắm nhìn thì chợt nghe thấy Tiển Kiếm Trần hét lên:
“Trên trời chỉ có một mặt trời, cũng như hắn đời này chỉ có một sư phụ, đấy chính là bản tôn!”
Kỳ Quỷ cùng Thư Thánh đồng thời nhìn về phía Tống Tiềm Cơ:
“Ngươi tới nói xem!”
Tiển Kiếm Trần trong lòng đã có dự tính từ trước, truyền âm phát ra thanh âm uy hiếp chết chóc:
“Ngươi biết nên nói như thế nào rồi đấy!”
Tống Tiềm Cơ hơi suy tư, hắn hỏi một vấn đề.
Vấn đề này khiến ba vị tiền bối chí cường vô cùng kinh ngạc, không trả lời nổi, đến nỗi trong phòng trúc lâm vào trầm mặc hồi lâu.
Tống Tiềm Cơ tiến lên trước lặp lại một lần nữa:
“Thời tiết này, nếu lúa mì chín muộn, hạt nhỏ, không thể thu hoạch, vậy phải cứu thế nào?”
Tiển Kiếm Trần tự mình lẩm bẩm:
“Đồ đệ ta cuối cùng cũng bị các ngươi làm cho phát điên rồi, các ngươi đền một đồ đệ cho ta đây!”
Kỳ Quỷ:
“Đừng có mà ăn vạ, ta thấy là bị ngươi làm cho phát điên thì có”
Thư Thánh học rộng biết nhiều, tò mò hỏi:
“Tục ngữ có câu xuân gieo thu gặt, sao ngươi lại bảo mùa hạ thu hoạch?”
“Lúa vụ xuân thì mùa thu thu hoạch, lúa vụ đông thì mùa hạ thu hoạch”
Tống Tiềm Cơ mỉm cười:
“Thật ra ta vốn đã bái nhiều người làm sư phụ”
Cả ba người đều sững sờ, vô cùng ngạc nhiên.
“Ta nhạy bén với sinh cơ, có thể chăm sóc hoa cỏ cả viện, nhưng đạo học làm nông không có điểm dừng. Là các sư phụ dạy cho ta kinh nghiệm được truyền từ đời này qua đời khác. Khi nào thì bón phân, khi nào thì nhổ cỏ, loài cây nào thích bóng râm, loài cây nào thích phơi nắng… Một khoảng ruộng thu hoạch có tốt hay không, chỉ dựa vào việc nỗ lực cày cấy là không đủ, còn phải xem ông trời có cho mượn vận khí hay không. Mưa to hay nhỏ, thời điểm xuất hiện mây mưa hay đường di cư của đàn chim đều sẽ ảnh hưởng đến vài tháng hoặc cả năm cực nhọc, quyết định cuộc sống của cả vạn người”
“Ta nghiên cứu ruộng hạt giống, nhà vườn bốn mùa, gieo trồng hạt tốt, nâng cao năng suất, những việc này nếu chỉ dựa vào một mình ta nhắm mắt làm liều, cho dù trên người có thiên địa chí bảo cũng không làm nổi, phải trông cậy vào toàn bộ các sư phụ của ta vùi đầu cực khổ tính toán, không chịu thua đất trời”