Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 402 - Chương 402. Trời Tối Đường Trơn (2)

Chương 402. Trời tối đường trơn (2)
Chương 402. Trời tối đường trơn (2)

“Ý của ngươi….”

Tiển Kiếm Trần cau mày:

“Bản tôn hình như hiểu rồi”

“Ta không hiểu lắm”

Kỳ Quỷ hỏi:

“Ngươi hậu sinh này rốt cuộc theo ai làm thầy vậy?”

Thư Thánh thở dài:

“Theo ai làm thầy ư? Thiên Cừ vạn dân, thiên địa vạn vật! Những thứ bọn họ có thể dạy cho ngươi nhiều hơn nhiều mấy ông già như bọn ta”

Coi tiên hiền làm thầy, coi bách tính làm thầy, coi thiên địa làm thầy.

Danh phận sư đồ có quan trọng với Tống Tiềm Cơ không? Vinh dự sư môn có quan trọng với hắn không?

Đáp án rõ rành rành, hắn có thể coi bất cứ ai làm sư phụ, tỷ như một người nông dân hiểu chuyện chiết cành.

Nhưng nếu hắn không học được gì từ trên người ngươi, cho dù ngươi có đánh khắp thiên hạ không có ai là địch thủ, kiếm pháp mạnh đến mức không ai sánh bằng, hắn cũng sẽ không coi ngươi làm sư phụ.

Hà tất phải câu nệ môn phái phiến diện, chấp nhất với vinh quanh nhất môn nhất phái?

Tiển Kiếm Trần hừ nhẹ một tiếng rồi xoay đầu đi, không nhìn Tống Tiềm Cơ nữa.

Thư Thánh chợt vỗ tay nói:

“Vi sư nghe nói, ở Huyết Hà Cốc, ngươi cứu tính mạng đệ tử của Thanh Nhai ta, còn dùng Hoạ Xuân Sơn trấn áp Hỗn Độn làm loạn, cứu sống vô số người”

Tống Tiềm Cơ nhấc ấm trà trên bàn lên, rót một chén nước nóng, cúi người đưa cho hắn:

“Quả thực có việc này”

Kỷ Quỳ mấy năm nay chỉ uống nước lọc, phòng trúc cũng không có trà bánh đãi khách.

Thư Thánh nhận lấy bát nước uống một ngụm, vậy mà lại giống như được uống quỳnh tương ngọc lộ, cực phẩm trà ngon, vui vẻ ra mặt mà nói liền ba tiếng ‘tốt’:

“Vi sư mừng thay!”

(“Quỳnh tương ngọc lộ” là thức uống ngon trong hội Bàn đào của Vương Mẫu Nương Nương, truyền thuyết cổ đại cho rằng, uống quỳnh tương có thể thành tiên)

Kỷ Quỷ ho sù sụ một trận, kịch liệt thở dốc.

Tống Tiềm Cơ tiến lên trước vỗ lưng cho hắn.

Kỳ Quỷ khàn giọng nói:

“Vi sư cũng nghe nói, ‘Đồ Long Trận’ xuất hiện nơi Hồng Hà, giết được một con Đại Giao ăn thịt người, là ngươi chỉ huy người khác bố trí trận pháp ư?”

“Đúng vậy”

Tống Tiềm Cơ một lần nữa bưng nước lên.

“Tốt lắm, không lãng phí vi sư lưu lại cho ngươi bí tịch trận pháp! Vi sư vô cùng vui mừng!”

Tiển Kiếm Trần chau mày, tay khoanh trước ngực, phát ra thanh âm nghiến răng kèn kẹt, chua chát mà nói:

“Một hát một phụ hoạ, diễn cái gì mà diễn”

Tống Tiềm Cơ nhắm mắt làm ngơ hắn:

“Ở Huyết Hà Cốc ta còn dùng cả Thất Tuyệt Cầm”

Nhắc đến Thất Tuyệt Cầm, thần sắc ba người hơi thay đổi, lộ ra khí tức sâu không thể dò của cường giả tiền bối.

Phòng trúc nhất thời lặng yên.

“Việc này, vi sư biết”

Thư Thánh nhìn ra ngoài cửa sổ:

“Khi Vô Tình Tử còn trẻ, hắn tin rằng âm luật vô tình không đẹp, chỉ có người gảy đàn trong lòng có yêu hận chấp nhất cực đoan cuồng nhiệt mới có thể đàn ra khúc nhạc có tình. Hắn lấy suy nghĩ đó mà dạy dỗ cho đại đệ tử Giáng Vân, khiến cho tính cách Giáng Vân trở nên cực đoan.

Sau này, hắn vì để đột phá bình cảnh mà sửa lại thành ‘Vô Tình Đạo’, lấy thiên lý và việc lễ để dạy dỗ nhị đệ tử Vọng Thư, khiến cho Vọng Thư lúc nào cũng tự áp chế mình, không dám đi sai một bước. Hai đồ đệ nay khi còn trẻ đối với sư phụ tâm sinh ái mộ, nỗ lực hoàn thành hết thảy kỳ vọng của hắn. Nhưng Vô Tỉnh Tử chỉ yêu đàn của hắn, trong mắt không nhìn thấy người sống. Sau khi Vọng Thư cùng Giáng Vân không còn trông mong gì ở hắn nữa, hai người liền đối chọi gay gắt với nhau, tự mình thu nhận đồ đệ, tạo nên cục diện không chết không ngừng.

Vô Tình Tử cả đời thua thiệt đồ đệ, lấy đồ đệ làm vật thí nghiệm trên đường cầu đạo, cuối cùng lại bởi đồ đệ làm loạn mà chết, sau khi hắn chết, môn phái chia năm xẻ bảy, có thể trách ai được đây? Gậy ông đập lưng ông thôi!”

Kỳ Quỷ ngắt lời hắn:

“Trước mặt hậu sinh nói mấy lời này mà làm gì”

“Ta ngươi đều chẳng còn tác dụng gì nữa, chẳng lẽ ngươi còn kiêng kị chữ ‘chết’ sao?”

“Ta thì có gì mà kiêng kị, là tiểu tử này còn chưa nhận đồ đệ, ta sợ doạ đến nó!”

Bọn họ đều nhắc đến Cầm Tiên, duy chỉ có Tiển Kiếm Trần là không nói gì, lạnh nhạt giống như đêm hắn tới thăm Thiên Cừ.

Tống Tiềm Cơ cười khổ, lòng thầm nghĩ, ta mặc dù chưa nhận đồ đệ nhưng lại được trải nghiệm trước chỗ khó khi làm sư phụ, làm cha rồi.

“Hai vị tiền bối, còn tâm nguyện nào vãn bối có thể làm thay không?”

Hắn lên tiếng hỏi.

Hai mắt Kỳ Quỷ sáng lên:

“Bài giấy Đông Châu và mạt chược Tây Châu, ngươi biết chơi cái nào?”

Tống Tiềm Cơ ngẩn người:

“Đều không biết”

Thư Thánh:

“Bài cửu to, bài cửu nhỏ chơi được chứ?”

“Cái này… cũng không biết nốt”

“Song lục thì sao?”

“Vẫn là… không biết”

Kỳ Quỷ vô cùng đau đớn:

“Tống Tiềm Cơ, uổng công ngươi làm Thiên Cừ Vương!”

Tiển Kiếm Trần chợt mở miệng:

“Chi bằng tới chơi ‘Cờ phi thăng đi’ ”

Tống Tiềm Cơ đáp:

“Ta chưa từng chơi”

“Vô cùng đơn giản!’

Kỳ Quỷ mở một cái hộp gỗ ra, lấy ra một tấm giấy lớn giống như bản đồ, màu sắc rực rỡ, một cái xúc xắc cùng với quân cờ có bốn màu đỏ, cam, vàng, xanh khác nhau.

Ba người nhanh tay lẹ mắt chọn quân cờ, Tống Tiềm Cơ giống như không trâu bắt chó đi cày, cầm quân đỏ trong tay mà vẫn cảm thấy lơ mơ.

Hết chương 402.
Bình Luận (0)
Comment