Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 1201 - Chương 1202: Liệt Vân Trúc!

Chương 1202: Liệt Vân Trúc! Chương 1202: Liệt Vân Trúc!Chương 1202: Liệt Vân Trúc!

“Lục tiền bối.” Văn Càn lên tiếng thăm hỏi Lục Huyền, sau đó cung kính đi theo hắn tiến vào trong động phủ. “Ngươi đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ rồi à?” Sau khi hai người ngồi xuống, Lục Huyền nhanh chóng phát hiện khí tức của Văn Càn đã tăng lên so với lúc trước, bèn dùng linh thức đảo qua rồi cười hỏi.

“Hồi bẩm tiền bối, khoảng thời gian trước, vãn bối may mắn đột phá thành công.” Văn Càn kính cẩn đáp. “Không tệ.” Lục Huyền gật đầu cười. “Với tốc độ tu hành của ngươi hẳn là có hi vọng Kết Đan.” Trong mắt hắn lộ vẻ tán thưởng.

Văn Càn không hổ là đệ tử Văn gia của thương hội, thiên phú xuất chúng, sau khi tấn thăng Trúc Cơ sơ kỳ không đến hai mươi năm đã đột phá tới Trúc Cơ trung kỳ.

“Tiền bối quá khen rồi, vấn bối có được thành tựu như ngày hôm nay hết thảy đầu nhờ có tiền bối ban tặng.” Văn Càn nghe vậy, cũng cúi đầu nghiêm nghị nói.

Dù gã xuất thân từ đại gia tộc trong thương hội nhưng chỉ là con cháu chi thứ, so với đám cùng thế hệ, thiên phú cũng chỉ có thể tạm gọi là ở khoảng giữa mà thôi. Lại cộng thêm địa vị của phụ mẫu trong gia tộc rất bình thường, bởi vậy gã mới rời khỏi gia tộc, tìm tới Ly Dương cảnh, có ý đồ muốn đi kiếm cho mình một loại cơ duyên khác.

Sau khi trở thành một quản sự nhỏ trong phân bộ thương hội tại Ly Dương cảnh, gã vốn tưởng rằng bản thân sẽ sống hất quãng đời còn lại như vậy, sẽ luôn phục vụ cho thương hội đến ngày cuối đời, không ngờ lại được Lục Huyền thân là khách khanh của thương hội chọn trúng rồi được thay mặt đối phương quản lý một cửa hàng nhỏ tại Trích Tinh lâu. Làm việc ở cửa hàng này, mỗi tháng không chỉ nhận được một khoản thù lao linh thạch cao hơn khi làm việc cho phân lâu, mà thỉnh thoảng gã còn được ban thưởng các loại bảo vật, không ít món trong đó còn đạt đến tam phẩm, tứ phẩm.

Mặt khác, dựa vào các loại bảo vật hiếm thấy như kiếm phù, Địch Trần Đan, linh nhưỡng ... vân vân trong cửa hàng tạp hóa, gã mới có thể kết bạn được với không ít tu sĩ Kết Đan. Thậm chí còn có một vị trưởng bối Kết Đan kỳ bình thường vẫn tỏ vẻ cao cao tại thượng trong gia tộc cố ý tìm đến, muốn Văn Càn giữ lại thêm chút linh nhưỡng cho đối phương.

Có thể nói, từ sau khi trở thành cửa hàng trưởng của cửa hàng tạp hóa, vận mệnh của gã đã có những thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Nếu là trước kia, gã có thể thuận lợi Trúc Cơ cũng đã không tệ rồi, Kết Đan hoàn toàn là mộng tưởng xa vời với gã, vậy mà lúc này, gã lại có hy vọng Kết Đan... “Dạo gần đây Khinh Hải thế nào rồi?” Lục Huyền hỏi Văn Càn về tình hình gần đây của Hồng Khinh Hải.

“Tu vi Hồng sư đệ tiến triển nhanh chóng, đoán chừng không lâu nữa sẽ đột phá.” Văn Càn vội lên tiếng đáp. Lục Huyền khẽ gật đầu, cũng không để ý cách gọi sư đệ của Văn Càn. Hai người bọn họ đã nhận được không biết bao nhiêu cơ duyên bảo vật từ chỗ Lục Huyền, tất nhiên đều vô cùng cảm kích hắn, hết lòng trung thành tận tâm với hắn, nên bình thường đều xưng hồ với nhau là sư huynh đệ. Có thể nói dù không có danh nghĩa sư đồ nhưng địa vị của hắn trong mắt bọn họ lại không hề thua kém một người thây thực sự.

“Tiần bối, sau khi văn bối nhận được phù lục đưa tin của ngài, đã nhanh chóng đi hỏi thăm các vị tiền bối Kết Đan, cuối cùng cũng nhận được một gốc cây non linh trúc trong một gia tộc nhỏ.” Văn Càn nói chuyện phiếm vài câu với Lục Huyền, sau đó lấy ra một gốc linh trúc màu xanh biếc từ trong túi trữ vật. Linh trúc này cao khoảng một thước, thân trúc xanh biếc, thanh khí trào dâng, lượn lờ vươn cao.

“Linh trúc này tên là Liệt Vân Trúc, phẩm giai ngũ phẩm. Theo lời vị tộc trưởng của gia tộc nhỏ kia nói thì chỉ cần có đủ linh khí linh nhưỡng là linh trúc có thể không ngừng sinh trưởng. Niên hạn càng dài linh trúc càng cao, danh tiếng chọc trời cũng từ đó mà ra. Liệt Vân Trúc này có rất nhiều công dụng, nó vốn là tài liệu thượng đẳng để luyện chế lượng lớn Linh Trúc Tiễn, đồng thời cũng có thể dùng để luyện chế thành một bộ phi kiếm hoặc những loại pháp khí khác.” Văn Càn thao thao bất tuyệt giới thiệu với Lục Huyền về gốc cây non linh trúc trước mắt.

“Liệt Vân Trúc ngũ phẩm... Hai người các ngươi có lòng rồi.” Lục Huyền cười nói.

Tuy từ rất lâu trước đó, hắn đã để hai người bọn họ đi tu tập kiến thức có liên quan đến linh thực, nhưng không ngờ hai người lại có thể làm được đến mức này.

Để thời điểm Lục Huyền đang cần cây non hoặc linh chủng linh trúc thì trong thời gian cực ngắn, bọn họ lại có thể thay hắn thu thập được một gốc cây non Liệt Vân Trúc ngũ phẩm.

“Có hai người làm trợ thủ xử lý một số việc vặt cho ta đúng là rất không tệ.” Lục Huyền rất hài lòng với hai người Văn Càn và Hồng Khinh Hải.

Hắn có gia sản hùng hậu, lại sở hữu không biết bao nhiêu loại bảo vật quý hiếm, tùy tiện cho đi một ít cũng là cơ duyên lớn lao với hai người Văn Càn. Hai người này đã ở bên cạnh hắn nhiều năm, nhân phẩm, tâm tính và năng lực đều đạt đến trình độ thượng đẳng, Lục Huyền cũng vui vẻ cung cấp cho bọn họ một chút trợ giúp nho nhỏ.

Văn Càn không ở lại động phủ quá lâu, đến cuối cùng gã báo cáo với Lục Huyền về một số việc trong cửa hàng tạp hóa rồi cáo từ rời đi. Trước khi gã rời đi, Lục Huyền còn tặng hai thanh phi kiếm tứ phẩm, để gã và Hồng Khinh Hải chia nhau mỗi người một thanh. Phi kiếm này vốn được chính tay Lục Huyền luyện chế trong lúc rảnh rỗi, tuy phẩm giai không cao nhưng phẩm chất lại đứng đầu trong số các loại phi kiếm cùng giai, là một món bảo vật không tệ với hai người đang ở cảnh giới Trúc Cơ.

Văn Càn cứ luôn miệng cảm kích mãi, sau đó mới lưu luyến rời đi. Động phủ của Lục Huyền nằm trong khu vực an toàn tại Lôi Hỏa Tinh Động, khoảng cách đến cửa ra không quá xa, cũng không cần phải quá mức lo lắng cho sự an toàn của Văn Càn, nhưng để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra, hắn vẫn phái Hoa Mị Nô đi theo đằng sau đối phương, chính mình lại nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Văn Càn hiện ra trên cánh hoa. Một khắc sau, Lục Huyền mới thu Hoa MỊ Nô vào trong Thao Trùng Nang, sau đó đi vào linh điền, trồng cây non Liệt Vân Trúc xuống linh nhưỡng. Tâm thần ngưng tụ trên đó, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu.

[Liệt Vân Trúc, linh thực ngũ phẩm, có thể mạnh mẽ sinh trưởng nếu có đầy đủ linh khí linh nhưỡng, bộ rễ phát triển rất tốt lại có tính xâm lược cực mạnh, sẽ chiếm cứ, đè ép không gian sinh trưởng của những loại linh thực khác, bởi vậy trong quá trình sinh trưởng, nó cần có phạm vi cực lớn, đồng thời cũng có yêu cầu nhất định với số lượng và phẩm chất của linh nhưỡng.]

[Sau khi linh trúc thành thục có thể dùng để chế tạo lượng lớn linh tiễn, rèn đúc thành trọn bộ phi kiếm ... vân vân, có rất nhiều công dụng.]

“Có yêu cầu rất lớn với phạm vi sinh trưởng... Cũng may lần trước ta đã di dời không ít linh thực tới động thiên không trọn vẹn bên kia rồi, nếu không thì đúng là không tiện gieo Liệt Vân Trúc này xuống.” Lục Huyền suy nghĩ một lát, sau đó đã quyết định sẽ trồng Liệt Vân Trúc xuống ngọn núi phía sau động phủ.
Bình Luận (0)
Comment