Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 131 - Chương 131: Ta Cũng Không Biết Nên Đánh Giá Ngươi Là Đơn Thuần Ngây Ngô Hay Là Cứng Đầu Cố Chấp Đây?

Chương 131: Ta Cũng Không Biết Nên Đánh Giá Ngươi Là Đơn Thuần Ngây Ngô Hay Là Cứng Đầu Cố Chấp Đây? Chương 131: Ta Cũng Không Biết Nên Đánh Giá Ngươi Là Đơn Thuần Ngây Ngô Hay Là Cứng Đầu Cố Chấp Đây?

Cũng không lâu lắm, khí tức của Đạp Vân Linh Miêu đột nhiên dâng trào, hình thể tăng lên, bộ lông đã đen nay càng chuyển thành màu đen bóng, bàn chân như đám mây kia cũng trở nên trắng tinh không tỳ vết.

Lục Huyền thử kiểm tra một chút, cũng nhanh chóng cho ra kết quả, tốc độ hiện giờ của linh miêu đã nhanh gấp mấy lần trước kia, đồng thời, bộ móng vuốt ẩn dưới lòng bàn chân dày thịt kia cũng sắc bén hơn rất nhiều, có thể dễ dàng lưu lại những vết cào thật sâu trên tường đá.

"Ngao..." Cảm nhận sức mạnh của bản thân vừa được nâng cao, Đạp Vân Linh Miêu không kìm lòng nổi, lập tức hướng về phía Lục Huyền, vui sướng gầm lên một tiếng.

Hắn tinh ý nhận ra tiếng kêu của Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu lại càng thêm thô lỗ khàn khàn hơn trước, điều này cực kỳ không phù hợp với vẻ ngoài ưa nhìn của nó.

"Kêu hay lắm, lần sau ít kêu chút nha." Lục Huyền có chút bất lực nói với Đạp Vân Linh Miêu.

"Ngao..." Đạp Vân Linh Miêu cố gắng đáp lại lời hắn bằng giọng gió của mình, giống như muốn chứng minh cho Lục Huyền thấy tiếng kêu của nó không hề khó nghe.

"Ha ha!" Lục Huyền nhìn dáng vẻ uốn éo vô cùng kiểu cách, cùng với tiếng kêu gào đầy vẻ gượng ép của nó, lại không nhịn được, lập tức vươn tay nhéo chỏm lông màu xám trắng trên cái tai thính kia.

Đạp Vân Linh Miêu ngẩng đầu, đôi con ngươi xanh biếc quét qua khuôn mặt Lục Huyền, rồi không nói không rằng, đi thẳng tới bên cạnh bờ ao linh tuyền, hờ hững nhìn chằm chằm vào con Hồng Tu Lý duy nhất còn sống ở trong ao.

Nhìn chỏm lông màu xám trắng liên tục lay động trên tai nó, Lục Huyền không cần tập trung tâm thần lên người thú cưng nhà mình, cũng có thể nhìn ra nội tâm đang hân hoan nhảy nhót của con linh miêu trong ngoài bất nhất này rồi.

Trong một góc linh điền, Lục Huyền ngắt những cây linh thực bị bệnh đã hồi phục và thành thục đủ độ, rồi trực tiếp cho vào trong túi trữ vật.

Còn lại mười hai gốc linh thực nhất phẩm bị bệnh biến, và tổng cộng là bốn cây linh thực nhị phẩm hắn đã thu mua và chữa khỏi từ những lần trước, vẫn chưa thành thục, cần phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa.

Vì mấy thứ này không mang lại phần thưởng ánh sáng trắng, lại thêm bản thân linh thực đã bị tổn thương nghiêm trọng nên Lục Huyền cũng không nghĩ đến chuyện chăm sóc tỉ mỉ, cải thiện phẩm chất cho chúng, chỉ cần chúng thành thục là đủ rồi.

Trong túi trữ vật vẫn còn mười một gốc Huyết Ngọc Tham nhất phẩm, Lục Huyền lập tức dẫn Đạp Vân Linh Miêu cùng đi tới Bách Thảo Đường.

Trong Bách Thảo Đường, Hà quản sự vừa nhìn thấy Lục Huyền xuất hiện, trên mặt đã lóe lên một tia vui mừng: "Lục tiểu tử, lại có linh thực nào thành thục đấy?"

"Trong đám linh thực bệnh biến thu mua được lần trước, ta đã chữa khỏi một số cây rồi, lại có mười mấy cây Huyết Ngọc Tham mua từ nửa năm trước vừa vặn trưởng thành, ta mang tất cả chúng tới đây để xử lý, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là muốn thăm lão nhân gia ngài." Lục Huyền cười cười, nhẹ nhàng tiếp nhận linh trà từ trong tay dược đồng, lại mở miệng nói cảm ơn.

"Nhớ ta là giả, nhớ linh thạch trong tay ta mới là thật, nào mau lấy chúng ra đi."

Lục Huyền lấy mười hai gốc linh thực bị bệnh đã được chữa khỏi ra trước, rồi đặt chúng lên quầy.

Hà quản sự giám định phẩm chất từng cây một, cơ bản là phẩm chất loại kém và phổ thông, giá cả thấp hơn linh thực nhất phẩm bình thường một chút, Lục Huyền bán được xấp xỉ hai trăm viên linh thạch.

"Còn mười một gốc Huyết Ngọc Tham." Lục Huyền lại vung tay phải, trên quầy lập tức xuất hiện mười một cây Huyết Ngọc Tham, mỗi gốc đều tinh xảo trong suốt giống như ngọc thạch màu huyết hồng, không ngừng tỏa ra linh khí tinh khiết nồng đậm.

"Đây là..." Lão giả gầy gò đã tiếp nhận linh thực không biết bao nhiêu năm, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết những cây Huyết Ngọc Tham này có phẩm chất phi phàm. Vì vậy, lão cẩn thận từng li từng tí nhấc chúng lên, đặt trong lòng bàn tay, bắt đầu xem xét tỉ mỉ.

"Phẩm chất thượng đẳng đã khá là hiếm gặp rồi, thậm chí rất nhiều Linh thực sư còn chưa thể bồi dưỡng ra Huyết Ngọc Tham phẩm chất bực này. Phẩm chất tốt, không tệ. Lại có một cây phẩm chất hoàn mỹ?"

Hà quản sự không nhịn được, lập tức ngẩng đầu nhìn Lục Huyền đang uể oải ngồi một bên thưởng trà. Lão thực sự không thể tưởng tượng nổi, thiếu niên đang ngồi trước mặt mình lại có thể trồng ra linh thực nhất phẩm có phẩm chất hoàn mỹ.

Mặc dù trước đó Lục Huyền từng mang vài cây Linh Huỳnh Thảo phẩm chất hoàn mỹ tới đây, nhưng nó chỉ là linh thực chưa nhập phẩm.

Bồi dưỡng linh thực chưa nhập phẩm đạt đến trình độ hoàn mỹ và bồi dưỡng linh thực nhất phẩm đạt đến trình độ hoàn mỹ tuyệt đối là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, độ khó khăn trong này gia tăng lên rất nhiều.

Nghĩ đến đây, Hà quản sự cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, rồi bắt tay vào công việc chính của mình đó là sắp xếp thống kê toàn bộ số Huyết Ngọc Tham trên quầy.

"Mười một gốc Huyết Ngọc Tham, bao gồm sáu cây phẩm chất tốt, bốn cây phẩm chất thượng đẳng và một cây phẩm chất hoàn mỹ. Phẩm chất tốt giá hai mươi lăm linh thạch một gốc, thượng đẳng hai mươi bảy, hoàn mỹ là ba mươi, ngươi thấy thế nào?"

"Được, tùy lão nhân gia ngài quyết định." Lục Huyền xua tay, ý bảo lão giả cứ toàn quyền quyết định.

"Tổng cộng là hai trăm tám mươi tám linh thạch, tiểu tử ngươi cất đi." Hà quản sự nhanh chóng tính toán xong, rồi giao tất cả linh thạch cho Lục Huyền.

Hắn mỉm cười tiếp nhận một đống nhỏ linh thạch, và thuần thục đặt chúng vào trong túi trữ vật của mình. Cộng thêm hơn hai trăm linh thạch do mười hai gốc linh thực nhất phẩm bệnh biến kia mang đến, thì hiện giờ, tài sản trên người hắn đã đột phá tới tám trăm linh thạch rồi, cũng được coi là tài lực hùng hậu trong nhóm tán tu.

"Trước đây, đúng là ta không nhìn ra, tiểu tử ngươi lại có thiên phú độc nhất vô nhị trên phương diện bồi dưỡng linh thực như vậy, lại có thể bồi dưỡng ra linh thực nhất phẩm có phẩm chất hoàn mỹ. Chẳng trách hai ngày trước, ngươi lại đổi phương pháp ngưng luyện linh chủng từ chỗ đại tiểu thư, xem ra dã tâm không nhỏ." Hà quản sự trêu chọc.

"Nào có tham vọng gì đâu? Ta chỉ là một Linh thực sư phổ thông ngày ngày chăm sóc bồi dưỡng linh thực mà thôi." Lục Huyền hắc hắc cười: "Cái duy nhất có thể gọi là tham vọng, chính là muốn bồi dưỡng ra càng nhiều linh thực tốt hơn thôi."

"Haizz, ngươi còn trẻ đã từ bỏ chuyện tu hành, không đi luận bàn đấu pháp và tranh đoạt cơ duyên với người khác, chỉ chuyên tâm cống hiến hết mình cho linh thực. Ta cũng không biết nên đánh giá ngươi là đơn thuần ngây ngô hay là cứng đầu cố chấp đây?” Lão giả gầy gò thở dài nói.

"Nhưng dựa vào bản lĩnh đào tạo linh thực của ngươi, cho dù tu vi bình thường, cũng sẽ có không ít thế lực coi trọng, thậm chí còn đi tranh đoạt với nhau. Ngươi sẽ trở thành bánh trái thơm tro trong mắt bọn họ đấy."

Hai người nói chuyện phiếm một hồi.

"Lần trước, khi ta và đại tiểu thư trở về nội đường, nàng có dặn dò ta, nếu có linh chủng, cây giống linh thực gì tốt, nhớ phải đưa ngươi vào phạm vi ưu tiên, trực tiếp đặt ngươi ngồi cùng cấp bậc với những Linh thực sư chuyên trách trong nội đường." Đột nhiên Hà quản sự mở miệng nói với Lục Huyền.

Hắn gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu rõ.
Bình Luận (0)
Comment