Chương 660: Chủ Quan Quá Rồi!
Chương 660: Chủ Quan Quá Rồi!
“Yêu ma ngoại vực? Thực lực chuẩn Kết Đan? Tuy ứng phó với sinh vật này không khó, nhưng vẫn nên tụ họp với nhóm Hỏa Lân Nhi sư huynh, để hắn đối phó là tốt nhất.” Lục Huyền khẽ thở dài một hơi.
Sau khi hiểu rõ tin tức về tồn tại không rõ bên trong linh điền, trong lòng hắn đã có ý nghĩ thoái lui, đang định thu hồi Hư Không Yểm Mục thì đột nhiên cảnh tượng được truyền đến trên tay lại khiến hắn không khỏi sững sờ.
Chỉ thấy vô số Ma Diễm Trùng vốn đang tụ tập trong linh điền, lại đồng loạt ngừng lại, cứ một mực đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Cảnh tượng này lập tức làm Lục Huyền cảnh giác.
“Chủ quan quá rồi! Dù trong quá trình dọn dẹp Ma Diễm Trùng, những con dị trùng chỉ đang ở thời kỳ ký sinh này không có năng lực phản kháng mạnh mẽ, cũng không biểu lộ ra ý thức chủ quan gì, nhưng điều ấy lại không có nghĩa là ở trước mặt Viêm Ma Trùng Mẫu, chúng cũng có biểu hiện tương tự như vậy. Chúng vốn bắt nguồn từ mẫu trùng, hẳn là giữa hai bên có một loại phương thức giao lưu riêng.”
“Tuy con Ma Diễm Trùng vừa được thả ra đã giúp ta tìm hiểu được tin tức của Viêm Ma Trùng Mẫu, nhưng rất có thể, sự xuất hiện của nó đã khiến Viêm Ma Trùng Mẫu phát hiện ra tay.”
Trong lòng Lục Huyền sinh ra một tia hối hận, hắn bị những con Ma Diễm Trùng ký sinh kia làm mất cảnh giác, thật sự không ngờ bản thân lại bại lộ hành tung vì bọn chúng.
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, dù mẫu trùng đã biết sự tồn tại của ta nhưng khẳng định là nó không thể ngờ được, ta cũng biết tới sự tồn tại của nó rồi. Theo một ý nghĩa nào đó, quyền chủ động vẫn nằm trong tay ta.” Lục Huyền lộ vẻ mặt tự nhiên, trong lòng thầm cân nhắc tình huống hiện tại.
Trong lòng hắn nghĩ vậy, hai mắt chợt hiện lên một tầng linh quang mịt mờ, lập tức thi triển 《 Phá Vọng Đồng Thuật 》, quan sát sự lưu chuyển của dòng linh lực bên trong linh điền, đồng thời một tờ kiếm phù cũng lặng lẽ xuất hiện trong tay áo.
Hắn trốn trong góc thông đạo, mặt ngoài nhìn có vẻ như bản thân vẫn đang cẩn thận thăm dò, còn chưa phát hiện được bất cứ điều dị thường nào bên trong linh điền. Nhưng dưới tác dụng của đồng thuật, Lục Huyền lại chú ý tới một bóng người vô thanh vô tức đang nhanh chóng tới gần mình.
Ở thời điểm đối phương chỉ còn cách hắn chừng mấy trượng, đột nhiên một cái miệng khổng lồ trong suốt hung hăng mở rộng ra, muốn cắn về phía Lục Huyền.
Khoảnh khắc ấy, con Viêm Ma Trùng Mẫu vừa lén lút lẻn tới, cho rằng mình đã đắc thủ rồi, thì đột nhiên nó lại phát hiện một cái tròng mắt màu xám trắng rất lớn vừa lộ diện ngay trước mắt mình. Có cảm giác cái tròng mắt ấy vốn bắt nguồn từ hư không, sự xuất hiện của nó đã khiến cho bầu không khí xung quanh xuất hiện tầng tầng gợn sóng.
Tại thời điểm Viêm Ma Trùng Mẫu trông thấy tròng mắt màu xám trắng nọ, trong mắt nó lập tức xuất hiện vô vàn ảo giác, tâm thần nhanh chóng lạc lối, chỉ trong nháy mắt, đầu óc đã trở nên hoảng hốt, mờ mịt.
Thân hình ẩn nấp cũng theo đó mà bộc lộ ra ngoài. Nó là một con quái trùng dài đến hơn một trượng, thân thể chỉ có hai màu đỏ đen. Nhìn từ bên ngoài, sinh vật này chính là thể tổng hợp của vô số con sâu có hình thái dữ tợn.
Quái trùng bị huyễn tượng ảnh hưởng, trong lòng thầm biết không ổn, trên thân thể lập tức hiện ra một tầng hỏa diễm âm u, lẳng lặng cháy bùng lên, huyễn tượng trong mắt lập tức tan thành mây khói.
Ngay khi nó kịp phản ứng, muốn gây bất lợi cho Lục Huyền, lại đột nhiên chú ý tới một cái dùi màu trắng bạc vừa xuất hiện trong tay đối phương. Trên cái dùi ấy được chạm khắc vô số những đường phù văn huyền ảo u ám, bên trong thâm thúy như muốn hút hồn phách người ta vào.
Chỉ thấy phù văn loé sáng trên cái dùi bạc, Viêm Ma Trùng Mẫu lập tức cảm thấy có một thứ gì đó bén nhọn hung hăng đâm vào trong thức hải, xuyên thẳng qua thần hồn mình. Nó đau đớn phát ra tiếng gầm vô cùng thống khổ, thân thể không ngừng húc vào vách đá, khiến vô số cự thạch tuôn rơi.
“Định so xem âm lượng của ai lớn hơn đúng không?” Lục Huyền cười lạnh một tiếng, lại thừa thắng xông lên, lập tức bỏ Thận Âm Bảo Châu vào trong miệng. Nó trôi thẳng xuống, nhanh chóng xuất hiện ở phần cổ họng.
“Ngang!” Một tiếng long ngâm vang lên, tiếng gầm cuồn cuộn ẩn chứa uy thế vô hạn, ngưng tụ thành một đường, hung hăng đánh vào người Viêm Ma Trùng Mẫu đang bị thương nặng.
Phải biết rằng, Lục Huyền vẫn thường xuyên đến Thiên Long hồ kiểm tra cho đám Giao Long ở nơi ấy, mà ngay trong động phủ của hắn cũng đang nuôi một con Ly Hỏa Giao đã đạt đến trình độ tứ phẩm rồi, bởi vậy hắn đã ghi lại tiếng rồng ngâm vào trong Thận Âm Bảo Châu từ lâu rồi, lúc này mới có thể đánh cho Viêm Ma Trùng Mẫu một kích bất ngờ.
Bị Thứ Thần Trùy và Thận Âm Bảo Châu luân phiên đánh lén, Viêm Ma Trùng Mẫu hiện đã hấp hối, trong lòng nảy sinh ý muốn rút lui. Thân thể nó không ngừng phân tán, vô số sâu bọ bay về bốn phương tám hướng.
Chớp lấy thời khắc này, tấm kiếm phù vốn đã có sẵn trong tay Lục Huyền lập tức bay ra. Một vầng mặt trời chói chang đột nhiên xuất hiện ngay trên khoảng không của hang động. Nó không ngừng co rút lại rồi bành trướng ra, chỉ trong nháy mắt đã nở rộ vô số tia sáng, biến thành một biển sáng vô cùng vô tận, rậm rạp chằng chịt.
Mỗi một tia sáng đều là Đại Nhật Kiếm Khí, kiếm khí lay động, không ngừng lao vút đi, bao trùm toàn bộ đám côn trùng vào trong, lại chém chúng thành vô số mảnh thi thể nhỏ bé. Xác trùng nhỏ bé như mưa to ào ào rơi xuống, trải thành một tầng thật dày trên mặt đất.
“Lãng phí một tấm kiếm phù tứ phẩm của ta. Trên người ta chỉ có mấy chục tấm kiếm phù tứ phẩm, chỉ mong Dưỡng Kiếm Hồ Lô trong bí cảnh không trọn vẹn sẽ giúp ta gia tăng số hàng tồn kho.” Lục Huyền thầm nghĩ.
Lấy tư thế của người có tâm tính toán kẻ vô tâm (tập kích bất ngờ), trong nháy mắt khi ảo thuật của Hư Không Yểm Mục ngũ phẩm cố định được Viêm Ma Trùng Mẫu, buộc nó phải hiển lộ nguyên hình, Thứ Thần Trùy đã lao đến đánh lén khiến thần hồn của nó trọng thương, mà đồng thời, Thận Âm Bảo Châu cũng theo sát phía sau, tiến thêm một bước đánh cho Viêm Ma Trùng Mẫu rơi vào tình cảnh dở sống dở chết, lại cộng thêm Đại Nhật Kiếm Phù tứ phẩm là lợi khí kết thúc trận này, đến cuối cùng, Lục Huyền đã triệt để giải quyết xong con Viêm Ma Trùng Mẫu, vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn.
Xưa nay hắn vốn luôn cẩn thận, bởi vậy không ra tay thì thôi, vừa ra tay nhất định phải tung sát chiêu hiểm hóc, mãi cho tới khi Viêm Ma Trùng Mẫu đã bị tiêu diệt, nó cũng không thể tạo thành uy hiếp gì cho hắn. Một loại sinh vật phụ thuộc vào yêu ma ngoại vực có thực lực chuẩn Kết Đan đã bị Lục Huyền dễ dàng xử lý như vậy.
“Bảo vật nhiều chính là có thể muốn làm thế nào thì làm thế đấy.” Trong lòng Lục Huyền cảm khái vô vàn.
Nếu hôm nay, người rơi vào hoàn cảnh như vậy không phải hắn mà là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường khác, thì đừng nói đến chuyện giải quyết xong con Viêm Ma Trùng Mẫu này, chỉ e đối phương còn chưa kịp phát hiện ra bóng dáng của quái trùng, đã bị nó lặng lẽ nuốt vào trong bụng rồi.