Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 790 - Chương 790: Trong Tu Hành Giới Vẫn Có Tu Sĩ Tốt!!!

Chương 790: Trong Tu Hành Giới Vẫn Có Tu Sĩ Tốt!!! Chương 790: Trong Tu Hành Giới Vẫn Có Tu Sĩ Tốt!!!

Đúng vào lúc này, một nhánh xúc tu của Yêu Quỷ Đằng nhanh chóng kéo dài rồi chui vào chỗ sâu bên trong lôi trì. Tiếng ầm ầm vang lên. Lôi điện màu trắng bạc bên ngoài dây leo giống như bầy rắn tán loạn. Vô số lôi đình đồng thời tác động khiến nhánh dây leo của Yêu Quỷ Đằng không ngừng run rẩy.

“Chẳng lẽ ta phải tự mình đi xuống một chuyến?” Lục Huyền nhìn cái lôi trì sâu không thấy đáy trước mặt, trong lòng rất do dự, không biết mình có nên xâm nhập xuống dưới thăm dò, tìm kiếm linh chủng một phen hay không.

Đúng vào lúc này, bên tai lại vang lên tiếng cười cổ quái, Lôi Quỷ Công vừa xán lại gần, truyền vào đầu Lục Huyền một luồng ý niệm.

“Ý ngươi là ngươi có thể bảo vệ Yêu Quỷ Đằng để nó tiến vào chỗ sâu bên trong lôi trì?”

Lôi Quỷ Công gật mạnh đầu.

“Được, thử xem sao.” Lục Huyền không có năng lực đi cảm ứng linh chủng, chỉ có thể cho Yêu Quỷ Đằng tự mình đi thăm dò lôi trì mà thôi.

Rất nhanh, đã thấy hai tay Lôi Quỷ Công giương cao lên, sau đó dùng sức vỗ vào bướu thịt phình to bên hông. Tiếng sấm ầm ầm bùng nổ, thân thể nó hóa thành vô số lôi mang, bao chặt xung quanh một nhánh xúc tu của Yêu Quỷ Đằng rồi nhanh chóng chui vào trong lôi trì.

Lục Huyền ở bên ngoài lo lắng chờ đợi hồi lâu, cũng may trong cảm giác của hắn, bản thể của Yêu Quỷ Đằng bên cạnh cũng không xuất hiện tình trạng dị thường, lúc này hắn mới yên tâm để nó tiếp tục tìm kiếm linh chủng ở chỗ sâu bên trong lôi trì.

Một lát sau, tiếng nổ ầm ầm lại vang lên, nhánh xúc tu mang theo một thứ chất lỏng màu trắng bạc mạnh mẽ chui ra từ bên trong lôi trì, lại nhanh chóng đi tới trước mặt Lục Huyền. Đến đây, nhánh dây leo vốn đang co lại thật chặt ấy cuối cùng cũng mở ra, hé lộ một quầng sáng màu xanh bên trong. Có thể thấp thoáng nhìn thấy từng con Lôi Ngư màu xanh đang bơi lội bên trong quầng sáng màu xanh ấy.

“Đây là linh chủng của Ất Mộc Thanh Lôi Đằng?” Lục Huyền giơ tay nhận lấy quầng sáng kia, thử đặt hạt giống nọ vào trong linh nhưỡng.

【Linh chủng Ất Mộc Thanh Lôi Đằng, linh thực thất phẩm...】

“Quả nhiên là thế!” Lục Huyền cười sang sảng.

“Tới đây tới đây, các ngươi có công tìm hạt giống, mỗi đứa sẽ được thưởng năm hạt Lôi Bạo Liên.” Trong lòng hắn vô cùng vui sướng, rất nhanh đã lấy ra mười hạt sen màu trắng bạc đưa tới, Yêu Quỷ Đằng và Lôi Quỷ Công mỗi đứa được chia năm hạt.

“Phía trên còn ngưng kết ra bảo vật Ất Mộc Lôi Dịch ngũ phẩm có thể rèn luyện nhục thân, nhất định phải mang về hết.” Hắn cũng nhanh chân bước tới gần cột đá, cẩn thận tìm kiếm phía trên mỗi một đoạn dây leo, cuối cùng cũng tìm được sáu giọt linh dịch màu xanh biếc. Cộng thêm phần lúc trước, hiện giờ hắn đã tìm được tổng cộng là bảy giọt linh dịch, thu hoạch cũng rất khá.

“Đến lúc trở về rồi.” Hắn nhìn nhánh dây leo màu xanh đâm thẳng lên trời từ bên trong lôi trì, thầm nghĩ như vậy.

“Có thể tới được hòn đảo nhỏ này và lấy được linh chủng thất phẩm đã rất may mắn rồi, càng về sau cấm chế sẽ càng ngày càng khó giải, dù có Lôi Quỷ Công dẫn đường cũng có thể bị lạc hoặc thậm chí là mất mạng bên trong cấm chế.”

“Huống chi, theo lời Lôi Quỷ Công nói, hai hòn đảo nhỏ sau đó vẫn còn tồn tại cực kỳ đáng sợ đang ngủ say.” Lục Huyền vốn là người tự hiểu rõ mình, trước mắt dù thực lực của hắn đã không thua kém tu sĩ Kết Đan sơ kỳ bình thường, nhưng đối diện với những tồn tại cường đại kia, chút thực này vẫn không đáng kể gì.

“Lần này đa tạ ngươi đã giúp ta tìm được nhiều linh chủng quý hiếm như vậy.” Hắn vỗ nhẹ đôi cánh màu xanh của Lôi Quỷ Công.

Không có nó dẫn đường, hắn cũng không thể tìm được linh chủng Ngũ Lôi Tịnh Đế Hoa và Ất Mộc Thanh Lôi Đằng dễ dàng như thế. Không nói tới chuyện khác, chỉ tính riêng đạo cấm chế này cũng có thể giữ chân hắn rất lâu rồi, không thể nào tìm tới lôi trì trước bà lão tóc trắng kia một bước được.

Hắn khoát tay áo nói với Lôi Quỷ Công: “Sau này còn gặp lại, lần sau nếu ta lại tới dược viên sẽ mang cho ngươi một ít linh quả thuộc tính Lôi.”

Dứt lời, hắn đã mang theo Yêu Quỷ Đằng, trực tiếp tiến thẳng vào trong lôi điện mênh mông không hề quay đầu lại. Bên tai vang lên tiếng sấm ầm ầm, không biết có phải Lôi Quỷ Công đang nấp trong đó tiễn hắn rời đi hay không.

Lục Huyền nhanh chóng quay lại hòn đảo nhỏ đầu tiên, trên đường trở về, linh thức và Hư Không Yểm Mục không ngừng quan sát tình huống xung quanh.

“Gặp người quen rồi.” Hắn dừng bước, thông qua viên đồng tử màu xám trắng trong tay, hắn vừa nhìn thấy một tu sĩ có đôi cánh lôi đình đang bay qua bay lại bên trong cấm chế.

“Lôi Chính đạo hữu đang bị vây trong cấm chế à?” Lục Huyền thầm nghĩ.

Chờ Lôi Chính đi ra từ bên trong cấm chế hắn mới giả bộ như mình vừa bay ngang qua nơi này, nhẹ nhàng tản ra một tia khí tức.

“Ai?!” Lôi Chính nghiêm mặt, trầm giọng hỏi.

“Lôi đạo hữu, là ta.” Lục Huyền cầm theo Phong Lôi Kiếm, chậm rãi đi ra từ bên trong lôi mang vô tận.

“Hóa ra là Lục đạo hữu, ngươi bình an vô sự là tốt rồi.” Lôi Chính nhìn thấy Lục Huyền, vẻ đề phòng trong mắt mới giảm đi một chút.

“Sau khi tách khỏi mấy vị đạo hữu, ta gần như vẫn luôn bị vây bên trong cấm chế, vất vả lắm mới thoát ra được. Đúng rồi, sao không thấy các đạo hữu còn lại?” Lục Huyền cười hỏi.

“Ta cũng không rõ lắm, trong dược viên này có quá nhiều cấm chế, chỉ hơi bất cẩn một chút là sẽ rơi vào bên trong ngay. Nếu đã gặp Lục đạo hữu ở đây thì Lục đạo hữu cứ đi theo sau ta luôn đi.” Lôi Chính nghiêm nghị nói.

“Được, vậy xin nhờ Lôi đạo hữu chiếu cố nhiều hơn. Ta chỉ là một linh thực sư bình thường, nếu không có đạo hữu hỗ trợ thì rất khó bình an ra khỏi dược viên này.” Lục Huyền tự hạ mình xuống rất thấp.

Sau đó, hắn đi phía trước, Lôi Chính theo sau, cả hai cùng tiến vào hòn Tiểu Lôi đảo đầu tiên. Lôi Chính nhìn bóng lưng Lục Huyền phía trước, trong mắt hiện lên một tia do dự. Lục Huyền chỉ là linh thực sư, tu vi lại thấp hơn gã một tiểu cảnh giới, nếu gã lựa chọn đánh lén sau lưng đối phương thì có thể nói là mười phần chắc chín. Nhưng rất nhanh sau đó, gã lại thở ra một hơi dài, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ ý nghĩ xấu xa trong đầu.

Lục Huyền đi phía trước, vẻ mặt không rõ là thất vọng hay là hài lòng.

Nhìn bề ngoài, thân thể hắn đang tràn đầy sơ hở nhưng thật ra linh thức và Hư Không Yểm Mục đã sớm khóa chặt lấy Lôi Chính rồi, chỉ cần gã để lộ ra một chút dấu hiệu muốn gây bất lợi với hắn, Lục Huyền có thể diệt sát đối phương chỉ trong nháy mắt, cũng thuận tiện cướp đoạt bảo vật trên người gã luôn.

Đáng tiếc tâm địa Lôi Chính khá chính trực, có thể nhịn được dục vọng giết người đoạt bảo, nhờ đó mà bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình.

“Trong Tu Hành giới vẫn có tu sĩ tốt.” Lục Huyền âm thầm cảm khái, đánh giá về Lôi Chính trong lòng hắn cũng cao hơn một chút.

“Nửa ngày rồi vẫn chưa thấy bóng dáng của Vương đạo hữu và Viên đạo hữu đâu, không biết bọn họ vẫn đang bị vây bên trong cấm chế nào đó, đã rời khỏi dược viên, hoặc đã gặp phải bất trắc gì đó rồi.” Lạc Minh nghiêm giọng nói.

Lục Huyền và Lôi Chính bên cạnh chỉ im lặng không nói.
Bình Luận (0)
Comment