Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 849 - Chương 849: Huyền Thiên Thanh Vi Diệ...

Chương 849: Huyền Thiên Thanh Vi Diệ... Chương 849: Huyền Thiên Thanh Vi Diệ...Chương 849: Huyền Thiên Thanh Vi Diệ...

Sau đó, Lục Huyền tìm một mảnh linh điển trống, lấy hạt linh chủng Tuyết Chướng Băng Liên kia ra rồi thi triển Địa Dẫn Thuật, gieo linh chủng vào trong linh nhưỡng.

Ý niệm khẽ chuyển, Linh Vũ Thuật đã sớm quen thuộc, được hắn vô thanh vô tức thi triển ra, chỉ thấy một đám mây trôi nhanh chóng tập trung lại phía trên linh điền, sau đó từng sợi linh vũ nhè nhẹ rơi xuông, rót vào bên trong linh chủng.

Tâm trí Lục Huyền tập trung vào

hạt linh chủng như từng tầng ngọc mỏng manh chồng chất lên nhau, lập tức hiểu rõ thông tin chỉ tiết của nó.

[Tuyết Chướng Băng Ngọc Liên, linh thực ngũ phẩm, khi bổi dưỡng cần gieo nó vào linh nhưỡng, linh quáng băng hàn, dùng linh dịch tính hàn tầm bổ, sau khi thành thục có thể dùng làm tài liệu chủ yếu của đan dược Băng Ly Đan ngũ phẩm, cũng có thể dùng để phụ trợ tu luyện công pháp, thần thông, nuôi dưỡng linh thú cùng thuộc tính.] [Ngày phá chướng chính là lúc nở rội ] “Cần linh nhưỡng, linh quáng thuộc tính băng hàn, tuy tạm thời ta không có linh nhưỡng, nhưng linh quáng lại có Băng Phách trắm năm tam phẩm và phiên bản tiến giai đã trải qua tinh luyện của nó là Băng Phách Hoàn tứ phẩm, dùng chúng để bồi dưỡng một gốc linh thực ngũ phẩm vẫn dư sức. Còn linh dịch thuộc tính Băng.. dù ta đã sử dụng khá nhiều U Tuyền Linh Lâm từng mang theo lúc rời khỏi bí cảnh không trọn vẹn, nhưng phần còn lại cũng đủ để đảm bảo nó sinh trưởng ổn định." Trong lòng Lục Huyền yên tâm hơn hăn, hăn lập tức lây một khôi Băng Phách trắm năm từ trong Thao Trùng Nang ra, dùng năm tay đập một cái hô nhỏ vừa vặn ở bên trên, sau đó bỏ linh chủng Tuyết Chướng Băng Ngọc Liên vào trong.

“Tinh Sứ Tể Vô Hành và Hải Lâu thương hội cũng hào phóng thật, quà mừng là bảo vật ngũ phẩm còn là thứ mà linh thực sư cần, xem như gãi đúng chỗ ngứa của ta rồi." Hắn nhìn hạt linh chủng trong suốt như pha lê năm trong Băng Phách trắm năm, lại không khỏi cảm khái một cầu.

“Nhưng chỉ cần ta có thể liên tục thu hoạch quầng sáng, thì khăng định là thực lực của ta sẽ vượt qua bọn họ.” Lục Huyền có lòng tin lớn lao với chính mình, ừm nói chính xác hơn là với quầng sáng.

Dù sao thì phần thưởng hắn từng thu hoạch được bên trong quầng sáng cũng chỉ có vài loại ít öi đến từ linh thực ngũ phẩm, còn lại đều là linh thực tứ phẩm trở xuống, nhưng chỉ dựa vào những thứ này, hắn đã có thể thuận lợi đột phá Kết Đan, thậm chí thực lực còn mạnh hơn khá nhiều với tu sĩ vừa tấn thăng Kêt Đan khác, thì càng không cần phải nói tới một loạt linh thực ngũ phẩm và lục phẩm, thậm chí còn có cả linh thực thất phẩm sắp trưởng thành bên trong linh điền.

Nét mặt hắn vô cùng thản nhiên, thoải mái dạo bước trong động phủ. Tình trạng sinh trưởng của đa số linh thực đều rất tốt, trong nhóm này còn có không ít loại đã bước vào thời kỳ trưởng thành, ngày thu hoạch quầng sáng đã nắm trong tầm tay.

“Ố? Lại có một búp lá trà Thanh Tịnh Lưu Ly Trà thành thục rồi.” Trên cây trà rậm rạp cành lá có hai búp trà màu xanh nhạt, thanh quang lưu chuyển trên bề mặt lá trà, đứng từ xa ngửi một cái cũng khiển đáy lòng sinh ra cảm giác tươi mát tự nhiên.

Trong hai búp, Lục Huyền chú ý - thây thanh tiên độ bán trong suôt ngay bên dưới búp nắm ở phía trên, đã hoàn toàn kéo căng. Trong lòng hắn mừng rỡ vô cùng, cẩn thận vươn tay hái lá trà màu xanh nhạt kia xuồng.

[Lá Thanh Tịnh Lưu Ly Trà, sau khi sử dụng có thể gia tăng ngộ tính của tu sĩ, hiệu quả có thể duy trì liên tục trong một khoảng thời gian khá dài, theo thời gian trôi qua sẽ dần yếu bớt, cuối cùng sẽ biến mất hoàn toàn, đồng thời cũng có thể hình thành khí tức thanh linh bên ngoài thân thể tu sĩ, có tác dụng tỉnh lọc với vật dơ bẩn và tà ma, bách tà bất xâm.]

“Đúng là thứ bảo bối gia tăng ngộ tính, nếu để cho mình dùng thì nhất định phải dùng ở thời khắc mấu chốt.” Lục Huyền thầm nghĩ, sau đó lây một chiếc hộp ngọc tỉnh xảo từ bên trong Thao Trùng Nang ra, đặt lá Thanh Tịnh Lưu Ly Trà vào trong. Đến đây, ánh mặt hãn lại nhanh chóng rơi vào quầng sáng màu trắng đang lóe lên giữa những cành lá rậm rạp.

Hắn giơ tay ra, nhẹ nhàng chạm vào bể mặt quầng sáng, thoáng chốc quầng sáng đã vỡ vụn thành những điểm sáng nhỏ bay đầy trời. Điểm sáng ngưng tụ thành một dòng quang hà, nhanh chóng tràn vào cơ thể Lục Huyền.

Trong đầu lập tức xuất hiện một ý niệm.

[Thu hoạch một mảnh lá Thanh Tịnh Lưu Ly Trà ngũ phẩm, nhận được công pháp tu hành lục phẩm ( Huyền Thiên Thanh Vi Diệu Pháp ) ] Ý niệm trong đầu biến mất, một bản điển tịch cổ xưa lập tức xuất hiện trong tay Lục Huyền. Trên cuốn điển tịch có thanh khí lan tỏa, thời điểm mở ra có thể trông thấy cả ngàn vạn câu chữ cực nhỏ đang lưu chuyển bên trong, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường. Lục Huyền khép cuốn sách ấy lại, tâm thần ngưng tụ trên cuồn điển tịch cổ xưa này, chỉ trong nháy mắt đã biết được tin tức chỉ tiết về nó.

[ £ Huyền Thiên Thanh Vi Diệu Pháp ) , công pháp lục phẩm, là công pháp căn nguyên của Huyền Thiên Tông ở dị vực Huyền Thiên giới, có thể tu hành đến Kêt Đan viên mãn, sau khi tu luyện thành . công, sẽ đạt đền trình độ vạn tà bât xâm, có tính khắc chê mạnh mẽ đổi với công pháp hoặc bảo vật tà ma ngoại đạo, đồng thời cũng có thể lĩnh ngộ ra loại thần thông trừ yêu diệt tà từ trong đó.]

“Công pháp lục phẩm!" Lục Huyền vô cùng mừng rỡ.

Sau khi đột phá đến cảnh giới Kết Đan, công pháp hăn năm giữ vẫn chỉ có Đại Ngũ Hành Công) của Thiên Kiểm Tông khi trước, nhưng nội dung hãn nhận được bên trong bộ công pháp kia chỉ đạt tới cảnh giới Trúc Cơ viên mãn là dừng, không có phần sau khi Kết Đan. Hiện giờ lại nhận được bộ Huyền Thiên Thanh Vi Diệu Pháp ) này, nó vừa hay có thể đền bù chô thiếu hụt cho hãn.

“Ừm, tuy nói phần lớn tu vỉ của ta đều đến từ quầng sáng, nhưng công pháp nên có vân phải có. Ít nhất là khi linh lực xuất hiện trong cơ thể cũng cần công pháp luyện hóa và hấp thu. Hơn nữa khi tu luyện bộ công pháp này, ta còn có thể lĩnh ngộ ra thần thông trừ yêu diệt tà. Luyện! Nhất định phải luyện cho tốt!"

Lục Huyền thầm hô hào cổ vũ bản thân. Nhưng hắn vẫn tự hiểu lấy mình, muốn dùng ngộ tính của bản thân để tìm hiểu một bản công pháp lục phẩm tuyệt đối không phải chuyện một sớm một chiểu là xong, bởi vậy hắn cũng không nóng lòng quá, vân luôn duy trì tâm tính bình tĩnh tốt đẹp, mở điển tịch ra, cần thận đọc những chữ viết trên đó.

2" Qua gần nửa canh giờ, hắn khép cuốn điển tịch lại, trong đầu là một mảnh mờ mịt.

“Rốt cuộc là cuốn điển tịch này nói về cái gì thế? Có cảm giác mọi thứ ta đều hiểu nhưng tổng kết lại thì hoàn toàn không hiểu nội dung bên trong đang viết cái gì." Hắn cảm thầy mình đã đánh giá quá cao bản thân rồi, bởi vậy mới dứt khoát lấy một lá Thanh Tịnh Lưu Ly Trà từ trong túi trữ vật ra rổi nuốt vào bụng.

“Ngộ tính! Mau thêm 999 cho tail" Một luồng thanh khí nhanh chóng lan tràn từ cổ họng tản ra, chảy khắp toàn thân Lục Huyền, cuối cùng tiển vào thức hải của hắn, kéo dài mãi không tiêu tan.
Bình Luận (0)
Comment