Chương 860: Thái Âm Mộc Hạp!
Chương 860: Thái Âm Mộc Hạp!Chương 860: Thái Âm Mộc Hạp!
Lục Huyền dẫn Hồng Khinh Hải đi vào mảnh linh điển đang gieo trồng linh chủng Cửu Nho Bảo Thụ. “Linh thực thích nghe đọc sách? Đúng là cổ quái." Hồng Khinh Hải nghĩ thầm.
“Sau này ngươi ở lại đây đi, những khu vực được bô trí cầm chê khác thì hạn chề đi vào.”
Lục Huyền nhấc hai tay lên, đống đât đá bên cạnh linh điền đã nhanh chóng biến hóa, vừa thi triển Địa Dân Thuật cấp tông sư, chỉ trong nháy mặt một tòa nhà đá đã xuât hiện.
Nhằm trợ giúp Cửu Nho Bảo Thụ có được hoàn cảnh sinh trưởng tốt hơn, hẳn còn dựng chô ở cho Hồng Khinh Hải ở ngay bên cạnh linh điền, nhờ đó cũng giúp Cửu Nho Bảo Thụ có thể nghe được kinh nghĩa Nho gia mọi lúc mọi nơi, còn được văn khí tẩm bổ bất cứ thời điểm nào nó muốn.
Mấy ngày sau, hắn đi tới linh điền, từ xa đã nghe được tiếng đọc sách lanh lảnh, dường như bên trong thanh âm còn ẩn chứa một luồng sức mạnh nào đó tuy mỏng manh nhưng lại rât kiên định.
Trong linh điển, chữ đen trên bề mặt linh chủng Cửu Bảo Thụ đang không ngừng di chuyển, liên tục biển hóa theo tiết tấu của thanh âm, toát lên vẻ sinh cơ bừng bừng. Mùi mực trên hàng chữ đen ây lại càng thêm nổng đậm, xem ra trong khoảng thời gian này, nó đã được uần dưỡng rât tốt.
Lục Huyền cảm nhận được sự biến hóa của linh chủng, lại lập tức thi triển Linh Vũ Thuật và các loại thuật pháp khác, để linh thực hấp thu văn khí tốt hơn, sau đó mới lặng yên rời đi. Khu vực này còn bố trí một tòa trận pháp cầm chề khác nên hành động của Hồng Khinh Hải bị hạn chế rất nhiều, không được Lục Huyền đồng ý, gã không thể tùy ý bước vào khu vực linh điển khác.
Trong lúc Lục Huyền không ngừng đi dò xét linh điền trong động phủ, bông nhiên hãn lại phát hiện một quầng sáng hơi lập lòe trên thân. một cây Hòe cao lớn đen thùi, vồn luôn sông trong một góc tôi nống đậm âm khí.
“Linh thực này... hình như là Âm Hòe được ta gieo trồng từ nhiều năm về trước? Sao đột nhiên lại xuất hiện quầng sáng nhỉ?” Lục Huyền có phần kinh ngạc về tình huông này.
Phải biết răng, gốc Âm Hòe này vốn là thứ được hắn gieo trồng từ khi vừa mới tiến vào Thiên Kiếm Tông, gieo xuống cũng được tầm ba mươi năm rổi. Nhưng vì Âm Hòe là loại linh thực lâu năm, không có kỳ hạn thành thục, lại cộng thêm phẩm giai của nó khá thấp, chỉ là nhị phẩm, nên Lục Huyền cũng không để ý đến nó lắm, cứ mặc cho nó tự do sinh trưởng trong góc động phủ. Khi rời khỏi tông môn, hắn cũng thuận tiện mang nó theo, dù sao thì không gian bên trong Thao Trùng Nang cũng đủ rộng. “Còn nhớ lúc vừa gieo xuống mấy năm, ta còn thu được một quầng sáng từ nó, hình như lúc ấy phần thưởng nhận được là một viên Âm Hồn Châu, về sau vân không có thu hoạch gì khác, suýt chút nữa ta đã quên mất nó rổi.” Trong lòng Lục Huyền nghĩ thầm, tâm thần lập tức ngưng tụ trên cây Âm Hòe cao hơn nửa trượng kia.
[Âm Hòe, linh thực nhị phẩm, đã trưởng thành được trăm năm, âm khí nổng đậm, có thể uẩn dưỡng, chữa trị âm hồn, sau khi xử lý, nhánh cây có thể dùng làm tài liệu tu hành công pháp thuộc tính
âm.]
“Đã trăm năm rồi sao? Ta nhớ mình chỉ trồng nó hơn ba mươi năm thôi mà, xem ra điều kiện linh lực cộng thêm các loại thuật pháp như Linh Vũ Thuật, Mộc Sinh Thuật đã xúc tiền nó nhanh chóng sinh trưởng." Lục Huyền nghĩ thầm, bàn tay cũng nhẹ nhàng chạm vào quầng sáng đã xuât hiện bên ngoài thân cây. Quầng sáng vỡ vụn thành vô số điểm sáng nhỏ bé, nhanh chóng tràn vào cơ thể Lục Huyền.
[Thu hoạch Âm Hòe trăm năm, nhận được bảo vật Thái Âm Mộc Hạp ngũ phẩm.]
Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, một chiếc hộp gỗ tinh xảo lớn bằng bàn tay đã xuât hiện trong lòng bàn tay Lục Huyền. Hộp gô này có màu đen . như mực, mặt ngoài xuât hiện vô số những đường vân biên hóa phức tạp, phảng phất như muốn hút hồn phách của người khác vào bên trong, khi cầm nó trên tay còn có cảm giác hơi âm lãnh.
Lục Huyền tập trung tỉnh thần vào bề mặt hộp gõ, đã lập tức hiểu rõ thông tin chỉ tiết của nó.
[Thái Âm Mộc Hạp, bảo vật ngũ phẩm, bên trong có luyện hóa một tia lực lượng Thái Âm, có thể chữa trị, tầm bổ, tăng cường hồn thể, hồn thể có thể lưu lại lâu dài bên trong mà không dê tiêu tán.]
“Bảo vật ngũ phẩm, phát tài rồi!” Trong lòng Lục Huyền mừng rỡ vô cùng. Hãn thật sự không ngờ được cây Âm Hòe nhị phẩm này có thể mở ra bảo vật lên tới ngũ phẩm. “Chỉ cần lặng lẽ gieo trồng thì những phần thưởng phong phú sẽ đúng hạn tìm tới." Hăn thẩm nghĩ. “Dù Thái Âm Mộc Hạp này không có tác dụng lớn với ta, nhưng với một ít quỷ tu hoặc là tà tu dưỡng quỷ thì lại là một món bảo vật cực tốt." Hắn cẩn thận thu Thái Âm Mộc Hạp vào Thao Trùng Nang.
“Loại linh thực lâu năm này dù phẩm giai thấp một chút nhưng nều tích lũy đủ năm tháng thì đợi đến một lúc nào đó, quầng sáng sẽ xuất hiện phần thưởng không kém những loại linh thực phẩm giai cao hơn, không thể dùng phẩm giai đơn thuần để suy xét về giá trị của nó. Tiếc là số lượng linh thực loại này trong động phủ của ta lại quá ít, ngoại trừ Ẩm Hòe, cũng chỉ còn Ất Mộc Thanh Lôi Đăng thât phẩm kia thôi. Ữm, dù cách mấy năm lại có thể thu hoạch được linh quả Mê. Tiên Đào nhưng nó chỉ cho ra kết quả lặp đi lặp lại, theo số lần thu hoạch quầng sáng càng ngày càng nhiều, cùng với tu vi cảnh giới của ta càng ngày càng cao thì phần thưởng lây được từ quầng sáng sẽ dần dẩn giảm bớt. Có lẽ ta nên tới Hải Lâu thương hội hỏi xem nơi này có loại linh dược trăm năm, nghìn năm nào không.” Trong lòng Lục Huyền nghĩ thẩm.
Hắn lại tiếp tục đi kiểm tra linh điền, tới khu vực gieo trồng Mê Tiên Đào.
“Thật nhiều linh đào." Mới một đoạn thời gian không tới, nhóm Mê Tiên Đào thứ ba đã toàn bộ chín muổi. Một đám linh đào tươi non hồng hào, đầy đặn mọng nước như ẩn như hiện giữa cành lá phấn trăng, nửa che nửa đậy. Được mảnh chướng khí màu phấn hồng phụ trợ, chúng lại tỏa ra một loại sức hút khác hăn. Ngay tại thời điểm này, Lục Huyền đã có cảm giác mình vừa nhìn thấy một đám quầng sáng đang khẽ lập lòe trước mặt mình. Bóng dáng hãn như phù quang lướt qua, trong thoáng chôc một đồng linh đào đã lơ lửng trước mặt. Sau khi ngắt linh đào xuống, quầng sáng màu trắng xuất hiện, lập lòe lúc tỏ lúc mờ. Nhẹ nhàng chạm vào, gần như tất cả quầng sáng đều đồng thời vỡ tan, điểm sáng đầy trời xuyên qua cành lá Mê Tiên Đào, hội tụ thành một mảnh quang hà, lần lượt tràn vào cơ thể Lục Huyển. Từng ý niệm hiện lên trong đầu hắn như cưỡi ngựa xem đèn.
[Thu hoạch một quả Mê Tiên Đào tam phẩm, nhận được đan dược Mê Dục Đan tứ phẩm.] [Thu hoạch một quả Mê Tiên Đào tam phẩm, nhận được bảo vật Mỹ Âm Châu tứ phẩm.]
[Thu hoạch một quả Mê Tiên Đào tam phẩm... ]
Từng loại phần thưởng hoặc dùng hình thức thật xuât hiện trước mặt hán, hoặc trực tiếp xuất hiện trong đầu hắn. Bảo vật Mỹ Âm Châu, Cực Nhạc Tâm Kinh, Mê Dục Đan tứ phẩm vân vân... nhẹ nhàng xoay chuyển trong không trung. “Không ngờ trong các loại đan dược tứ phẩm thì trình độ luyện chề Mê Dục Đan của ta lại là cao nhãt, đại khái đã đến cấp bậc đại thành rồi." Trong số linh thực hắn trồng lúc trước, có hai loại chủ yếu để thu hoạch gói kinh nghiệm đan phương tứ phẩm, theo thứ tự là Mê Dục Đan và Địch Trần Đan, trình độ luyện chế Địch Trần Đan còn đang nằm giữa giai đoạn từ thuần thục tới tinh thông, trong khi trình độ luyện chê Mê Dục Đan lại đột phá đến giai đoạn đại thành rồi.