Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 120 - Chương 121 - Lão Cừu Là Dũng Sĩ

Chương 121 - Lão Cừu là dũng sĩ
Chương 121 - Lão Cừu là dũng sĩ

“Thúc, chúng ta làm gì bây giờ….thúc, ngươi ngủ gật sao?”

“Đừng quấy rầy ta” lão Cừu vừa chợp mắt được một chút lại bị Chu Cần đánh thức.

“Thúc….bây giờ mà ngươi còn ngủ được sao?”

“Ngươi nói cả một buổi tối, ko mệt sao?” Lão Cừu uể oải nói.

Tình trạng cơ thể và tinh thần của hắn bây giờ ko được như lúc trước.

Bây giờ đã là nửa đêm, hắn đã rất mệt mỏi.

“Ta mệt mỏi…nhưng ta sợ…”

“Sợ cái rắm, Tiểu Bạch có thể giải quyết, được rồi, đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi.” Lão Cừu nhắm mắt lại, vùi mình trên xe lăn.

Chu Cần ko có thoải mái được như lão Cừu.

Hắn ôm chặt muội muội, yên tĩnh được một chút lại bắt đầu nhìn ngó xung quanh.

Nơi đây chắc là sào huyệt của một con dị thú lớn nào đó.

Nhưng mà A Bình ca để mình trốn ở đây, vậy thì sào huyệt này chắc là ko còn chủ nhân nữa đi.

Cũng ko biết Tiểu Bạch ca có thực sự giải quyết được vấn đề ko.

Trong lòng Chu Cần ko chắc chắn lắm.

Nếu như sự tình ko giống với những gì lão Cừu nói.

Vậy thì huynh muội bọn họ sẽ phải đi con đường nào?

Giờ phút này, Chu Cần cảm thấy tương lai mờ mịt.

Đúng lúc này, bên ngoài sào huyệt bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng to lớn, che đậy lại những tia sáng ảm đảm cuối cùng của sào huyệt.

Cả người Chu Cần cứng đờ, bóng dáng kia tuyệt đối ko phải nhân loại.

Dù sao đường kính của sào huyệt này cũng phải mười thước.

Tuyệt đối là một sinh vật nào đó cực kỳ to lớn.

Mặt đất hơi chấn động.

Mỗi một bước của sinh vật to lớn đó đều khiến mặt đất chấn động.

Chu Cần cảm giác quần mình đã..ướt.

Hắn lén lút đẩy xe lăn của Lão Cừu.

Sau đó dùng động tác nhẹ nhàng nhất của đời mình để từ từ di chuyển.

Chính là hô hấp cũng trở nên ôn nhu.

Hy vọng…hy vọng tên này ăn chay.

Chu Cần đẩy lão Cừu trốn sau một tảng đá.

Đúng lúc này, một thi thể của một con dị thú rất to được ném vào bên cạnh hắn.

Nguyện vọng của Chu Cần trong nháy mắt đã bị phá diệt.

Tên này ko ăn chay, mà khẩu vị lại vô cùng tốt.(ăn nhiều)

Khi con thú lớn đó ăn uống máu thịt văng tung tóe.

Chu Cần cảm thấy đây là hình ảnh kinh khủng nhất mà mình từng thấy, tuyệt đối ko có thứ hai.

Lúc này, Chu Cần hy vọng con thú lớn này vẫn còn chưa no.

Thế thì khẳng định nó sẽ ra ngoài kiếm ăn tiếp, mình sẽ có cơ hội chạy trốn.

“Oa….”Đúng lúc này muội muội của Chu Cần đột nhiên khóc to.

Chỉ trong chớp mắt Chu Cần cảm thấy tận thế, hàng lâm!

Con thú lớn dừng lại việc ăn uống, quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

“A…”Chu Cần bị dọa, lập tức đẩy lão Cừu chạy như điên.

Loảng xoảng-----

“Chu Cần…ngươi….làm gì vậy?” Lão Cừu bị đánh thức.

Giờ phút này, Chu Cần chỉ để tâm vào sự nghiệp chạy trốn.

“Ngươi….dừng lại..ta khó chịu.”

Sào huyệt này gồ ghề nhấp nhô, Chu Cần lại chạy như điên.

Lão Cừu cảm thấy như mình đang ngồi xe máy leo núi vậy.

Loại xóc nảy này để cho hắn thiếu chút nữa phun ra đồ ăn của tối hôm qua.

“Dừng lại sẽ mất mạng…” Chu Cần sợ hãi kêu lên.

Đúng lúc này, một cái đuôi quét qua.

Mặc dù đời này Chu Cần chưa bao giờ lái xe.

Nhưng ko trở ngại việc hắn phát động thiên phú xe thần trong hoàn sống chết này.

Một cái drift 90 độ, hoàn mỹ tránh khỏi cái đuôi kia.

Nhưng mà điều này cũng làm cho con đường chạy trốn của họ hoàn toàn biến mất.

Trong nháy mắt Chu Cần lại ngắm ngay một con đường ở trong góc, đang muốn phi vào thì cái đuôi to lớn kia hơi di chuyển một chút, đem đường sống cuối cùng của Chu Cần chặn lại.

Chu Cần vội vàng dừng lại, hoảng sợ nhìn con thú lớn.

Từ từ, ánh mắt của Chu Cần trở nên sắc bén, trừng trừng nhìn con thú lớn.

“Chu Cần, ngươi đang làm gì?”

“Ngươi ko nhìn thấy sao? Cái đồ chơi này ko ăn chay.”

“Ta biết, ta muốn hỏi là ngươi đang làm cái gì?”

“Ta nghe nói dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào, có thể dọa được các loài săn mồi, bây giờ ko thể để cho nó thấy được nhược điểm của ta.”

Thời điểm Chu Cần nói câu này, chính hắn cũng ko có lòng tin.

Cái đồ chơi này không giống với chỉ dùng mắt nhìn là có thể dọa chạy.

Lúc này, con thú lớn quay đầu qua.

Chu Cần bị dọa đến toàn thân cứng đờ.

Ba----

Lão Cừu vỗ xuống mũi của Đại Đầu.

“Bỏ ra, ngươi có biết miệng ngươi thối thế nào ko?”

Chu Cần bị dọa té đái.

Lão Cừu, thật sự là dũng sĩ!

Phì----

Đại Đầu phun một cục đờm vào người Lão Cừu.

Chớp mắt, Lão Cừu đã bị ô nhiễm.

“Ta @#$#@ nhà ngươi. Ngươi cmn bị bệnh hay ko….”

Lão Cừu trực tiếp cho Đại Đầu một bộ quốc túy(tinh hoa văn hóa của đất nước).

Phì------

Đại Đầu nghe ko hiểu tiếng người, nhưng mà hắn vẫn biết được, Lão Cừu đang mắng hắn, mà mắng rất khó nghe.

“khụ khụ…phi phi….ngươi quá ghê tởm….”

Đại Đầu dùng móng vuốt ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó dùng cái đuôi quấn lấy Lão Cừu ném ra ngoài.

Lão Cừu lung la lung lay đứng lên: “Cái tên hỗn đản nhà ngươi, ngươi chờ đó cho ta….”

Chu Cần vội vàng chạy đến cửa hang, vội vàng đỡ Lão Cừu.

“Thúc….thúc…ngươi biết vật này?”

Lão Cừu kinh ngạc nhìn Chu Cần.

“Chu Cần, ngươi đến đây bao lâu rồi?”

“Chắc là kém mấy ngày thì được một tháng.”

“Một tháng này ngươi ko ra khỏi cửa sao?”

“Có a, mấy ngày trước ta còn ôm muội muội đi dạo trong công viên mười phút đồng hồ.”

“Thời gian một tháng, ngươi chưa từng thấy thú nuôi của Tiểu Bạch ca?”

Biểu lộ của Chu Cần cứng lại: “Thúc…ngươi nói, cái đồ chơi kia là thú nuôi của Tiểu Bạch ca?”

“Đúng thế, đồ ăn hàng ngày của ngươi, đa số đều là nó bắt về.”

Chu Cần hoảng hốt, khó trách.

Rốt cuộc đã biết được, một đám người bình thường này vì sao lại có tự tin như vậy.

Cuối cùng cũng có đáp án, thì ra là Tiểu Bạch ca nuôi một con thú lớn như thế này.

Khó trách Lão Cừu tự tin nói, chỉ cần Thư Tiểu Bạch trở về là có thể giải quyết vấn đề.

“Vào lấy xe lăn cho ta.”

“A? Còn muốn đi vào sao?”

“Sợ cái gì, Đại Đầu ko có hứng thú với ngươi.”

“Thúc, đây ko phải là vấn đề có hứng thú hay ko.”

Đối mặt với loại quái vật đó, dù nó ko có hứng thú với mình, Chu Cần vẫn sẽ run.

Nhưng cuối cùng Chu Cần vẫn lấy hết dũng khí đi vào lấy xe lăn.

Bình Luận (0)
Comment