“Lão Cừu, Chu Cần, các ngươi trốn ở đâu vậy?”
Thư Tiểu Bạch nhìn thấy Lão Cừu và Chu Cần trở về, lập tức nhẹ nhàng thở ra.
“A Bình bảo chúng ta ra ngoài trốn một chút.” Lão Cừu nói xong lại nhìn về đống phế tích: “Sao rồi?”
“Đã giải quyết, ta và Đại Đầu, còn có La Tâm đến khu an toàn một chuyến, bọn hắn đã đồng ý bồi thường.”
“A Bình và An Nam ko sao chứ?”
“Người ko sao, chỉ bị mấy vết thương nhẹ.”
“Vậy thì tốt.” Lão Cừu cũng yên tâm: “Người bên kia là ai?”
Lão Cừu thấy Vương Bằng ở cách đó ko xa thì hỏi.
“Hắn là kẻ cầm đầu khiến cho Nhị nha đầu cửa nát nhà tan.”
“Thế thì giữ hắn lại làm gì?”
Cái đồ chơi này ko giết luôn, còn giữ lại ăn tết sao?
“Nhị nha đầu nói muốn thả hắn về, còn nói báo thù thì phải có nghi thức gì đó.”
“Là cái gì? Đầu óc nhị nha đầu bị nước vào sao?”
Thư Tiểu Bạch cũng cho là vậy, cả nhà đều nghĩ như vậy.
Cái đồ chơi này giữ lại một ngày cũng thấy ngứa mắt.
Mỗi ngày trong nhà Lý Thục Vân đều là giết giết giết.
Nhưng bây giờ nước đến chân, lại muốn thả Vương Bằng?
Nếu như ngươi ko ra tay được, cả nhà đều vui vẻ giúp ngươi một chút.
Ko thì cũng để cho Đại Đầu đến.
Tuy nói ko phải loại thịt nào Đại Đầu cũng ăn.
Nhưng mà thỉnh thoảng ăn một ít, hắn cũng sẽ ko từ chối.
“Đúng rồi, sau này phải làm sao bây giờ? Chúng ta phải ở đâu?”
“Đêm nay ở chỗ này tạm một đêm, ngày mai chúng ta đi khu an toàn, bọn họ đã đồng ý bồi thường một tỷ bạch tinh tệ.”
Mắt Lão Cừu trừng to, kinh ngạc nhìn Thư Tiểu Bạch: “Một tỷ bạch tinh tệ?”
“Đúng vậy, ta vốn nghĩ bọn họ sẽ cò kè mặc cả, chỉ cần bồi thường một ngàn vạn bạch tinh tệ ta cũng đã hài lòng, kết quả bọn họ căn bản ko có ý định cò kè mặc cả với ta.”
“Chính phủ tạm thời nhiều tiền như vậy sao?”
Lão Cừu có chút ko dám tin.
Một tỷ bạch tinh tệ, đây cũng ko phải là con số nhỏ.
“Bọn họ còn muốn bồi thường cho ta một dụng cụ bắt chước hoàn cảnh cỡ lớn.”
“Ngươi có giết người ko?”
“Nha đầu giết mấy người học viên.” Thư Tiểu Bạch gật đầu.
Lần này ra ngoài, hắn một người cũng ko giết, chiến tích có vẻ hơi khó coi.
“Chỉ mấy học viên, cũng ko đến mức này đi?”
“Ta còn thả ra Tận Thế Chi Hoàn.”
Khụ khụ khụ--
Lão Cừu ho một tràng.
Đã hiểu…khó trách chính phủ tạm thời quyết đoán đáp ứng yêu cầu bồi thường của Thư Tiểu Bạch.
Mộc Kiến Bình và An Nam tỉnh lại đã là lúc nửa đêm.
Nhìn thấy Thư Tiểu Bạch đi đến, bọn họ cũng yên tâm.
Hôm sau, người một nhà thu dọn một chút, ngồi lên Đại Đầu bay vào thành.
Ban đầu Thư Tiểu Bạch từ chối cho Đại Đầu vào thành.
Nhưng mà Đại Đầu nói, đây là lần đầu tiên cả nhà tổ đội, làm sao có thể thiếu hắn được.
Đại Đầu hạ xuống trước một tòa nhà cao tầng của chính phủ tạm thời.
Mấy thủ vệ nhìn thấy Đại Đầu liền vội vàng đề phòng.
Mà Bên cạnh tòa nhà đang có vài người nhìn chằm chằm vào đám người Thư Tiểu Bạch.
“Phu nhân, chính là bọn họ, chính bọn họ đã bắt thiếu gia.”
“Nghĩ biện pháp bắt lấy bọn họ, như vậy mới đổi được con trai ta về.”
“Có mấy người trong bọn họ thực lực ko tệ lắm, chỉ sợ ko dễ thành công.”
“Không cần bắt tất cả, một hai người là được, ví dụ như đứa bé kia.”
......
“Ai muốn đi vào cùng ta ko? Hay là các ngươi muốn đi dạo một chút?” Thư Tiểu Bạch hỏi.
“Ta muốn đi dạo.” Đại Đầu tỏ thái độ đầu tiên.
Còn việc đó sẽ phát sinh ra hậu quả gì, hoàn toàn ko liên quan đến hắn.
“An Nam, A Bình, hai người các ngươi nhìn kĩ Đại Đầu cho ta.”
“Vậy thì ta ko đi cùng các ngươi, ta muốn mua một chút đồ vật cho muội muội.”
Chẳng mấy khi được đến khu an toàn một lần, cuối cùng hắn cũng có thể mua cho muội muội mình một chút gì đấy.
Mặc dù trước kia An Nam và Mộc Kiến Bình cũng đi đến khu an toàn.
Hắn cũng từng nhờ hai người mua sắm một ít.
Nhưng mà hai người này làm sao biết được thứ gì thích hợp với muội muội.
Nên đồ mua về chưa chắc đã dùng được.
Thậm chí đa số thời gian, bọn họ còn quên mất việc mua đồ.
Cho nên lần này đến khu an toàn, hắn thấy mình phải nắm chặt cơ hội này.
“Cẩn thẩn một chút, nếu như gặp phải chuyện gì thì phải gọi người, đừng để nhị nha đầu đi một mình, còn lại thì tùy ý, Lão Cừu, ngươi đi với ta.”
Mặc dù Thư Tiểu Bạch nhắc một câu cẩn thẩn.
Nhưng hắn cũng ko lo lắng lắm.
Trong khu vực an toàn này, chắc hẳn ko có ai dám động đến người của hắn.
Còn nữa, cho dù là dám động đến, cũng ko đánh lại bọn họ.
Chỉ cần nhị nha đầu đừng lạc đàn là được, thực lực của nàng xem như hạng chót ở trong nhà.
Thư Tiểu Bạch trực tiếp đi vào tòa nhà nghị sự.
Sau khi vào, Băng Hiền lập tức đi lên tiếp đón, sau đó dẫn Thư Tiểu Bạch và lão Cừu đi vào phòng họp.
Giờ phút này trong phòng họp đã có năm người đang ngồi chờ.
“Ta nghe nói chính phủ tạm thời có tất cả chín nghị viên, sao bây giờ chỉ có sáu người?”
“Tiên sinh, làm gì biết rồi mà còn cố hỏi chứ.”
Mặt Thư Tiểu Bạch hiện lên dấu chấm hỏi, biết rồi còn cố hỏi?
Đây là chuyện mà ta phải biết sao?
Được rồi, ta đã biết.
Cũng may là có lão Cừu đi cùng.
Loại việc cãi cọ này mình ko hiểu.
Lão Cừu là cái lão hồ ly, khẳng định ko có vấn đề.
“Chúng ta nói chuyện chính đi.” Lão Cừu nói.
“Ngươi là…”
“Cố vấn của ta.” Thư Tiểu Bạch nói: “Hắn nói chính là ta nói.”
Tất cả mọi người nhin về phía Lão Cừu, có mấy người trong đó tựa hồ nhận ra lão Cừu, ko khỏi kinh ngạc: “Ngươi là đội phó chiến đội đặc biệt?”
“Bây giờ ta chỉ là một người tàn phế, chỉ kiếm miếng cơm ăn mà thôi.” Lão Cừu thản nhiên nói: “Chúng ta vẫn là vào việc chính đi.”
“Tiên sinh, đối với việc bồi thường, hôm qua chúng ta đã bàn xong rồi đi?” Băng Hiền nói.
Vấn đề có thể sử dụng tiền để giải quyết, vậy thì ko còn là vấn đề.
Đảng Công Nghiệp của bọn họ ko có gì khác, chỉ có nhiều tiền.