Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 123 - Chương 124 - Gặp Nạn

Chương 124 - Gặp nạn
Chương 124 - Gặp nạn

Vẻ mặt các nghị viên đều biến đổi.

Tên này muốn ăn một mình sao?

“Tiên sinh, nếu là như vậy, chỉ sợ chúng ta rất khó đàm phán tiếp.”

Lão Cừu có chút mộng, câu nói này chạm đến giới hạn của bọn hắn?

Đây ko phải chỉ là một câu xã giao để bảo vệ quyền lợi của mình sao?

Bọn hắn tưởng thật?

Hay là bọn hắn dự định thăm dò Thư Tiểu Bạch?

Muốn thử thăm dò Thư Tiểu Bạch thì ko có cấp bậc Một Thành, ít nhất cũng phải có mấy cường giả cấp bậc Nửa Thành đi?

Chính phủ tạm thời có nhiều cường giả như vậy sao?

Nếu bọn hắn có nhiều cường giả như vậy, thì thật sự phải đánh giá lại nội tình của bọn hắn.

Phải biết, tại Tai Họa Chi Dạ (đêm tai nạn) của Thái Dung thành, cũng ko tìm ra một cường giả cấp bậc Nửa Thành.

Bây giờ nhân khẩu chỉ còn lại chưa được 4%.

Vậy mà thực lực của chính phủ tạm thời lại vượt xa chính phủ thành phố trước kia.

Nếu thật sự là như vậy, thì bon hắn ko chỉ là một chính phủ được xây dựng tạm thời.

Thư Tiểu Bạch thì ngồi tại chỗ mờ mịt, hắn đã sắp ngủ gật.

Hoàn toàn ko biết tất cả mọi người trên hiện trường đang đánh cờ.

Lão Cừu nghĩ đến một việc, bọn họ đáp ứng chế tạo một dụng cụ bắt chước hoàn cảnh cỡ lớn cho Thư Tiểu Bạch.

Mà thứ này chỉ có một công ty có khả năng chế tạo, công ty Nhà Thám Hiểm.

Muốn chế tạo dụng cụ bắt chước hoàn cảnh phải có những nhân viên kỹ thuật nòng cốt.

Thái Dung thành là một khu vực hỗn loạn, dưới tình huống này mặc kệ bỏ ra bao nhiêu tiền, công ty Nhà Thám Hiểm cũng sẽ ko phái các nhân viên kỹ thuật nòng cốt đến Thái Dung thành.

Mà chính phủ tạm thời dám chắc chắn chế tạo dụng cụ bắt chước hoàn cảnh cho Thư Tiểu Bạch.

Việc này đã nói lên bọn hắn có đầy đủ tài nguyên và quan hệ để thuyết phục công ty Nhà Thám Hiểm.

Mà tổng giám đốc của công ty Nhà Thám Hiểm là một người rất nổi tiếng, hơn nữa còn công khai mình là một thành viên của Đảng Công Nghiệp.

Cho nên…thế lực sau lưng chính phủ tạm thời đã được miêu ta sinh động.

Đương nhiên, nếu chỉ dựa vào điểm này còn chưa rõ ràng.

Lão Cừu lại nghĩ đến một chứng cứ khác.

Trên thế giới này cũng chỉ có mấy cái tổ chức và thế lực là có tên tuổi.

Mà có được chiến lực cấp bậc Nửa Thành thì ít lại càng ít.

Duy nhất mời được mấy người cũng chỉ có ba.

Bạch Quỳnh hội, tổ chức mạnh nhất trên thế giới, ít nhất dựa theo cục diện hiện tại là mạnh nhất.

Thứ hai là Chính Phủ Thế Giới, mặc dù bị Bạch Quỳnh hội đánh cho tan tác, nhưng mà tục ngữ có câu lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.

Cho nên Chính Phủ Thế Giới muốn tìm vài cường giả cấp bậc Nửa Thành cũng ko phải việc khó.

Nhưng bây giờ Chính Phủ Thế Giới muốn bảo vệ mình còn khó, ko có khả năng nhúng tay vào Thái Dung thành.

Cuối cùng chính là Đảng Công Nghiệp, tổ chức này cũng ko phải tổ chức bí mật gì.

Xem như là một tổ chức nửa công khai, cái tổ chức này cũng ko mạnh bao nhiêu, nhưng mà bọn hắn rất có tiền, vô cùng có tiền.

Có lẽ bọn hắn ko có chiến lực cấp bậc Một Thành, nhưng mà lại bồi dưỡng được ko ít chiến lực cấp bậc Nửa Thành.

Nhưng mà ở Thái Dung thành đã bị tàn phá này, còn có đồ vật gì mà bọn hắn mơ ước?

Đảng Công Nghiệp là một đám người ko có lợi thì ko dậy sớm.

Nếu bọn hắn ở chỗ này, vậy thì nói rõ ở Thái Dung thành còn có đồ vật gì đó mà hắn ko biết.

Mà đồ vật đó khiến cho Đảng Công Nghiệp thèm nhỏ dãi.

Mặc dù Lão Cừu ko chơi chính tri, nhưng lúc trước hắn là cũng là quân sư của chiến đội đặc biệt.

Việc am hiểu nhất là kết các loại sự liệu và tin tức tình báo, sau đó tiến hành phân tích toàn cục.

Lão Cừu nhìn các nghị viên, lạnh nhạt nói ra: “Các ngươi muốn hợp tác cùng với ông chủ của ta, đầu tiên phải thể hiện ra giá trị của mình, nếu như các ngươi nghĩ chỉ dùng tiền là có thể kéo ông chủ của ta lên thuyền của các ngươi, vậy thì cũng quá đơn giản đi.”

Hiện tại Lão Cừu đang tính toán kéo dài thời gian, sau đó trở về điều tra mục đích của đám người này.

Chỉ có nắm bắt được đầy đủ tình báo, hắn mới có thể giúp Thư Tiểu Bạch tranh thủ lợi ích lớn nhất.

Còn việc nghĩ muốn độc chiếm chỗ tốt? thật sự quá vô nghĩa.

Mặc kệ là lĩnh vực nào, ăn một mình luôn ko có kết quả tốt.

Thư Tiểu Bạch còn lâu mới có năng lực ăn một mảnh.

……

“Y y nha nha…”

Chu Cần đặt muội muội lên xe đẩy.

Muội muội đang chỉ những hàng hóa rực rỡ bên đường kêu lên y y nha nha.

Hoàn cảnh ở nhà hơi có vẻ áp lực, xung quanh lại ko có người.

Cho nên Chu Cần ko dám dẫn muội muội ra khỏi cửa.

Vì sợ ra khỏi cửa sẽ gặp phải nguy hiểm, nên muội muội ko có cơ hội được ra ngoài vui chơi.

Đây là lần đầu tiên sau Tai Họa Chi Dạ hắn dẫn muội muội đi dạo phố.

Mà Thư Tiểu Bạch lại cho rất nhiều tiền, ko sợ ko có tiền mua.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn có thể buông tay buông chân mua sắm.

Đương nhiên, ngoài mua những đồ vật cần thiết cho muội muội, đồ vật cho những người khác hắn cũng ko quên.

Ra khỏi siêu thị, Chu Cần ôm muội muội, ánh mặt trời ấm ấp khiến cho toàn thân Chu Cần cũng cảm thấy ấm áp.

Đây là lần đầu tiên sau Tai Họa Chi Da hắn nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Chu Cần nhìn thời gian, thấy vẫn còn sớm đinh dẫn muội muội đi công viên vui chơi.

Hiện tại, công viên vui chơi cũng là nơi duy nhất của Thái Dung thành có thể để ngươi ta quên đi phiền não.

Chẳng qua là, công viên cũng cần phải có nhiều người mới có thể khiến cho người ta vui vẻ.

Nếu như ít người, hoặc căn bản là ko có người, chỉ sợ công viên vui chơi cũng ko còn khiến cho người ta vui sướng nữa.

Giờ phút này ở công viên vui chơi, đừng nói là trẻ em và cha mẹ đang vui chơi, chính là nhân viên công tác cũng ko có.

Cũng ko phải hoàn toàn ko có, tình cờ có thể thấy một hai nhân viên đang ngáp dài.

Chu Cần hơi thất vọng, đang định ôm muội muội rời khỏi.

Đột nhiên ngoài cửa công viên đi đến mười mấy người.

Bình Luận (0)
Comment