Ánh mắt của những người đó tập trung lên người của Chu Cần và muội muội.
Việc này để cho Chu Cần cảm thấy hoảng hốt, hắn hy vọng đây chỉ là ảo giác của mình.
Nhưng là theo hai bên càng ngày càng gần, mười mấy người đó cũng ko có ý tứ tránh đi mà khí thế hung hăng bước nhanh về phía huynh muội Chu Cần.
Chu Cần ôm muội muội quay đầu bước đi.
Đám người đó liền theo sát phía sau, cũng ko vội xa truy đuổi.
Nhưng là ko để cho Chu Cần đi ra khỏi tầm mắt của bọn chúng.
Bọn chúng căn bản là ko quan tâm đây có phải là nơi công cộng hay ko.
Đừng nói là nơi đây ko có ai, dù cho có đông như trẩy hội thì họ cũng chẳng quan tâm.
Bởi vì chế độ xã hội trong khu vực an toàn ko hoàn thiện, nên quy tắc hay pháp luật đều nằm trong tay tầng lớp quyền quý.
Chu Cần ôm muội muội chạy.
Hắn cảm thấy mình đã thở ko ra hơi.
Linh Tịch thể chất khiến cho thể lực của hắn còn kém hơn cả người bình thường.
Mà hôm nay hắn còn đi dạo ko ít.
Mười mấy người đều ko phải là người bình thường, ít nhất ko phải kẻ yếu.
Họ đều tu luyện Bạch Quỳnh Cực Hạn.
Muốn đuổi kịp Chu Cần đều ko cần tốn quá nhiều sức lực.
Giờ phút này họ giống như đang chơi trò mèo vờn chuột.
Chu Cần chạy mệt mỏi, mà họ chỉ chậm rãi theo ở phía sau.
Cuối cùng, Chu Cần đã hết hơi hết sức, bị họ ngăn ở trước một hồ nước.
Hồ này nằm ở bên trong công viên vui chơi, diện tích cũng ko phải là lớn.
Nhưng cũng đủ để chặn mất đường lui của Chu Cần.
“Các ngươi là ai? Các ngươi muốn làm gì?”
Chu Cần hoảng sợ nhìn đám người này.
Lúc này Chu Cần đã vô cùng hối hận vì đã ko đi cùng với mọi người.
Nếu như đi theo mọi người, hắn và muội muội sẽ ko gặp phải chuyện này.
Coi như gặp phải nguy hiểm, cũng có Đại Đầu ở đó.
……
Trong một ngõ nhỏ, trên mặt đất đang nằm mười mấy người.
“An Nam, ngươi ko thể để họ lại cho ta sao?” Lâm Tố oán tránh nhìn An Nam.
“Để lại cho ngươi? Ngươi định giải quyết họ như thế nào? Dùng nắm đấm của ngươi? Hay là dùng ma pháp quang minh?”
“Ta cũng biết ma pháp hệ hỏa.” Lâm Tố cưỡng ép nói.
An Nam cũng ko đánh mặt Lâm Tố, hắn biết Lâm Tố chấp nhất thế nào đối với ma pháp hệ hỏa.
Lúc trước vì tu luyện ma pháp hệ hỏa, thiếu chút nữa đem chính mình chơi chết.
Sau chuyện đó, Thư Tiểu Bạch đã cấm chỉ Lâm Tố tu luyện ma pháp hệ hỏa.
“Đám người này là ai?”
“Có phải người của Chiến Tranh học viện hay ko? Đêm qua lão đại vừa mới san bằng Chiến Tranh học viện, bây giờ họ đến trả thù.”
“Ko biết những người khác có sao ko?”
“A Vân và Đại Đầu khẳng định ko có chuyện gì, thực lực của Tiểu Tâm Nhi và A Bình ko phải dám người này có thể đối phó.”
“Chu Cần thì sao? Thời gian tiếp xúc với ma pháp của hắn là ngắn nhất, mà thể lực của hắn thì…., hắn còn ôm theo muội muội nữa.”
“Ngươi lo cho Chu Cần? Nói đùa à, thiên phú ma pháp của hắn là tốt nhất trong chúng ta, thậm chí nếu như ko phải lão đại sáng tạo ma pháp Vong Linh cho Tiểu Tâm Nhi thì đoán chứng nàng cũng ko sánh bằng Chu Cần, mà đoạn thời gian này lão đại còn sáng tạo ra mấy cái ma pháp hệ thủy cao cấp, Chu Cần ko cần hai ngày đã học được.”
Vẻ mặt Lâm Tố phiền muộn, đã nói là sáng tạo ma pháp quang minh cơ mà?
Có thời gian sáng tạo ma pháp hệ thủy cao cấp, hơn nữa còn một lần sáng tạo ra mấy cái. Vậy mà ko có một chút thời gian cho ma pháp quang minh sao?
“Lực công kích của hệ thủy yếu như vậy, coi như là ma pháp cao cấp cũng sẽ ko có lực sát thương quá lớn đi?”
An Nam nhìn Lâm Tố, dùng sức trợn mắt: “Có phải ngươi trừ quan tâm đến ma pháp hệ hỏa ra thì ko quan tâm đến các ma pháp hệ khác? Ngươi ko biết tối hôm qua lão đại đã dùng một ma pháp hệ thủy để đả thương viện trưởng của Chiến Tranh học viện sao?”
Lâm Tố nghẹn họng, cảm giác mình lại bị lừa….
Lúc trước Thư Tiểu Bạch đã nói ma pháp hệ thủy là ma pháp có lực công kích yếu nhất.
……
“Oa…”
Muội muội bị một người cướp đi.
Chu Cần thì bị hai người dìm xuống hồ nước, dường như muốn dìm chết hắn.
Chu Cần ko ngừng giãy dụa, ý thức của hắn càng ngày càng mơ hồ.
Ko được! ko thể chết ở chỗ này!
Đột nhiên Chu Cần cảm thấy có một âm thanh đang nói với hắn.
Phản kháng! Phản kháng! Dùng sức mạnh của ngươi để phản kháng!
Cảm giác nghẹn thở bỗng nhiên tan biến, là ảo giác sao?
Không đúng….mình có thể hô hấp trong nước!
“A…” Hai tay Chu Cần đập lên mặt nước.
Đúng lúc này, trên mặt hồ đội nhiên nổi sóng.
Gợn sóng bắt đầu càng ngày càng lớn, từ gợn sóng biến thành sóng lớn, sau đó biến thành sóng thần.
Sóng thần trực tiếp đập lên bờ, đem tất cả mọi người nuốt hết vào hồ nước.
Nhưng mà thực lực của những người này cũng ko tầm thường.
Đạp nước đạp sóng cũng ko phải là nói chơi.
Nhưng ko phải tất cả đều có cơ hội này.
Bên trong sóng nước, người đang ôm muội muội đang chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng có một dòng nước xoáy kéo hắn vào trong nước, đành phải buông muội muội đang ôm trong tay.
Muội muội được một dòng nước đẩy đến trong ngực của Chu Cần.
Chu Cần thở hổn hển, nhẹ nhàng an ủi muội muội đang bị kinh hãi.
Mà chính hắn cũng đang sợ hãi ko thôi.
Nhưng điều khiến cho hắn ko thể bình tĩnh chính là, hắn có thể cảm nhận được hồ nước này.
Cảm nhận được nhịp đập của nó.
Nguyên tố thủy xung quanh đang chữa trị mấy vết trầy da trên người của hắn và muội muội.
Loại cảm giác này thực sự quá kỳ diệu.
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng ma pháp ở bên ngoài dụng cụ bắt chước hoàn cảnh.
Lần đầu tiên dẫn động nguyên tố thủy ở bên ngoài.
Đây, đây mới là ma chân chính sao?